Chương 1553
Đánh Không Lại Nữ Hoàng Có Gì Mất Mặt Sao? (3)
"La Thanh tiên sinh đúng không."
Đổng sự Cái nhìn người thanh niên trước mặt, khuôn mặt có vài phần tương tự với La Đại Sạn, bèn thoải mái cười nói: "Ta là abnj của La tiên sinh, nghe nói hắn gặp chuyện không may, cho nên lại đây xem thử."
La Thanh từ trên ghế đứng lên, nhíu mày nhìn người đàn ông trung niên xa lạ trước mặt.
Bạn… Của cha?
Cảm thấy không đúng ở đâu đó.
Ừm…
Cha xảy ra chuyện, phía bên chú Lộ khống chế tin tức, chỉ có một ít quản lý của công ty biết cha gặp tai nạn xe.
Nhưng! Bọn họ cũng không biết cha mình nằm ở bệnh viện nào! Chú Lộ cũng đều không hé môi với người bên cạnh!
Làm sao "người bạn của cha" này tìm được đến đây?
La Thanh trầm ngâm một chút, đè nén nghi hoặc trong lòng, chậm rãi nói: "Ngươi là…"
Đổng sự Cái mỉm cười, chỉ vào cái ghế bên cạnh: "Không bằng ngồi xuống nói chuyện đi."
Nói xong, hắn ngược lại tự mình chậm rãi đi tới rồi ngồi xuống, sau đó nhìn La Thanh, thản nhiên nói: "La Thanh tiên sinh, ngồi đi, trong chốc lát ta có chuyện muốn nói, tốt nhất là ngồi xuống nghe.
Ừm đúng rồi, trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh cha ngươi, là Lộ Tiểu Quân đúng không? Ngươi có thể gọi cho hắn rồi để hắn nghe chung.
Thời gian của ta có hạn, buổi tối còn có chút chuyện, cho nên chúng ta sớm nói chuyện xong, ta sớm một chút…"
Đổng sự Cái đang dùng một loại tư thái từ trên cao nhìn xuống để nói, nhưng lời vừa đến một nửa, liền nghe thấy hành lang truyền tới một thanh âm nhẹ nhàng.
"La Thanh, ngươi ở đây a. Trần Nặc đâu, ta đến tìm hắn ta."
Đổng sự Cái nhoáng một cái công phu, liền thấy một bóng người đã ngăn ở giữa mình cùng La Thanh.
Chỉ trong nháy mắt, cho dù là Đổng sự Cái thân ở vị trí cao, thử qua vô số phụ nữ, cũng nhịn không được mà có chút hoảng hốt!
Được rồi…
Một tai họa nhân gian! !
Đổng sự Cái liền cảm thấy, vô số người phụ nữ mà mình có được trong đời, vào giờ khắc này, có một người tính một người, cho dù trói toàn bộ bọn họ lại đặt trước mắt, đều không thể nò so sánh được với họa thủy trước mặt!
"La Thanh, Trần Nặc đâu?"
Lộc Tế Tế căn bản không nhìn tới người khác, cười nói với La Thanh: "Ta đến đưa cho hắn chút đồ ăn."
Lắc lắc ấm giữ nhiệt màu đỏ mà cô mang đến.
Đầu óc La Thanh có chút không kịp phản ứng.
Vị trước mắt này… Hắn đã từng găoj qua.
Cũng nhận ra… Trần Nặc gọi là… Đúng rồi, Trần Nặc gọi là vợ.
Nhưng…
Mình là bạn học của Tôn Khả Khả!
Thái độ này, hình như không quá nhiệt tình?
Nếu không, có loại cảm giác phản bội bạn học của mình…
"Cái kia…" La Thanh sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết mở miệng xưng hô đối phương như thế nào.
Gọi chị dâu không ổn, gọi em dâu cũng không ổn.
Vậy nên gọi là gì?
Gọi là cô?
Lộc Tế Tế phản ứng lại, nhưng có thể là nghĩ sai phương hướng, vội vàng thu hồi khuôn mặt tươi cười: "Xin lỗi a… Ta không lịch sự…
Cha ngươi sao rồi?
Ừm… Ta không biết an ủi người khác, có điều ngươi yên tâm, ta nghe Trần Nặc nói, hắn đã ra tay, hơn nữa không phải đã đưa huyết thanh tới đây sao, cha của ngươi nhất định sẽ không có việc gì."
La đại thiếu gia mang theo vẻ mặt ngây thơ không hiểu!
Huyết thanh gì cở?
Đổng sự Cái ở bên cạnh đã lấy lại tinh thần lại.
Mỹ nữ sao… Mặc dù vẻ đẹp khiến cho người khác phấn khích, nhưng … Đối với cái Đổng mà nói, mỹ nữ có đẹp đến đâu, cũng chỉ là một mỹ nữ.
Kinh diễm xong là xong.
Nếu là ngày thường ở nơi khác, gặp phải đám người họa thủy như thế nào, Đổng sự Cái không thể tránh khỏi việc muốn ngẫm lại tâm tư ra tay.
Nhưng hôm nay, có chuyện cần làm. Dù sao không phải người đàn ông nào cũng sẽ suy nghĩ bằng nửa thân dưới, người bình thường cũng sẽ không phải ai cũng vừa nhìn thấy mỹ nữ liền quên luôn chuyện mình định làm.
"La Thanh tiên sinh, các người có thể tạm thời ngừng nói chuyện phiếm." Đổng sự Cái nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay của mình, thản nhiên nói: "Thời gian của ta có…"
Không đợi Đổng sự Cái đem từ "có hạn" nói hết, bên cạnh bỗng nhiên có một cỗ đại lực kéo tới!
Bởi vì dùng sức quá lớn, trực tiếp kéo Đổng sự Cái lùi lại!
Sắc mặt Đổng sự Cái đột nhiên biến đổi, ổn định thân thể rồi hung hăng trừng về phía sau, liền nhìn thấy người đàn trung niên hung mãnh kia đưa tay gắt gao kéo ống tay áo của mình!
Thậm chí, đối phương căn bản không nhìn vào khuôn mặt tức giận của mình, mà là ánh mắt trống rỗng, nhìn chằm chằm cái kia… Một người phụ nữ?
Người đàn ông trung niên nhỏ từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh trên trán, từng giọt từng giọt lại rơi xuống mặt đất chạm vào trước mũi chân!
Thậm chí, Đổng sự Cái nhìn kỹ, phát hiện thủ hạ thực lực siêu cường này của mình, hắn đang.
Chân hắn đang run?
Người đàn ông hung mãnh cũng cảm thấy như mình gặp quỷ.
Nếu ngươi nói trên thế giới này có hai người thật sự giống nhau, điều này có khả năng.
Nhưng…
Loại giá trị nhan sắc cấp bậc này?!
Loại dáng người cấp bậc này?!
Cùng với mái tóc dài như rong biển?!
Loại cấp bậc này, tìm được người thứ hai giống như đúc sao?
Phải nói tâm tình cũng cực kỳ phức tạp.
Nói như thế nào nhỉ…
Giống như, mình là một cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp, được người khác giao nhiệm vụ dạy dỗ một đứa trẻ trong một đội bóng thuộc trường học nào đó.
Vốn định tới giẫm đạp người.
Kết quả khi tìm đến nơi, tìm được người, còn chưa kịp ra tay, quay đầu lại, phát hiện bên cạnh người ta có một Michael Jordan mặc áo số 23.
Phải làm sao bây giờ!
Nên quay đầu chạy không?
Hay là quay đầu chạy?
Quay đầu bỏ chạy ổn chứ?
Thật sự không được, cũng không phải không thể quỳ xuống cầu xin tha thứ!
Phóng mắt nhìn toàn bộ thế giới ngầm, việc đánh không lại Nữ Hoàng Tinh Không, loại chuyện này có thể xem là mất mặt sao?
Tất nhiên là không rồi! !