Chương 1571
Trần Nặc, Học Sinh Phẩm Học Kiêm Ưu Trường Trung Học Số 8 (4)
La Đại Sạn buồn bực, sau khi nhịn cơn đau do ho khan mang lại một lúc, bình tĩnh lại, mới cắn răng thấp giọng nói: "Ta, ta…
Ta mẹ nó còn nhìn vào cô ta khỏe mạnh, giọng nói cũng dễ nghe, không được sao?"
Trần Nặc: "…"
Rốt cục thở dài lắc đầu
"Được, đương nhiên là được rồi."
Trần Nặc cười nói: "Dù có khỏe mạnh thế nào thì hiện tại cũng không nên đụng vào, qua một thời gian nữa đi, thứ ta tiêm cho ngươi, hiệu quả sẽ dọa tới người thường."
La Đại Sạn cắn răng, lúc này là hoàn toàn bình tĩnh lại: "Trần Nặc, nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi có lai lịch gì?
Ngươi vừa rồi, vừa rồi cái kia!
Nói xong, trong tay La Đại Sạn làm động tác bật lửa không khí.
"Còn nữa, ngươi vừa rồi tiêm cho ta cái gì?"
Trần Nặc cười tủm tỉm nói: "Ta sao? Ta là Trần Nặc.
Bạn của La Thanh, bạn cùng lớp ngồi cùng bàn.
Học sinh phẩm học kiêm ưu của trường trung học cơ sở số 8."
La Đại Sạn trợn trắng mắt.
Mẹ nó ngươi mà là học sinh phẩm học kiêm ưu sao?
Vậy thì con trai ta nên đi học Thanh Hoa rồi!
"Được rồi, nói chuyện chính đi." Trần Nặc khoát tay áo, thu hồi khuôn mặt tươi cười, nhìn La Đại Sạn.
"Ngươi nói đi."
"Chuyện lần này của ngươi, trong lòng ngươi hẳn cũng hiểu rõ chứ? Cái tên họ Cái kia."
La Đại Sạn thở dài: "Trần Nặc, ta rất cảm ơn vì ngươi nể tình của La Thanh, lần này ra sức giúp ta điều tra, nhưng ta cảm thấy chuyện này vẫn còn phía sau, ngươi vẫn đừng tham dự."
Trần Nặc gật gật đầu: "Ừm, quả thật cũng không cần làm gì nữa."
"Ừ?"
Trần Nặc dơ hai tay ra: "Chuyện này sao, xem như đã vẽ dấu chấm hết rồi."
"Ý ngươi là sao?"
Trần Nặc đứng dậy, từ trong túi quần lấy ra một tờ báo nhăn nhúm, ném cho La Đại Snj.
Đây rõ ràng là một tờ nhật báo của một thành phố ven biển bên ngoài.
"Sau khi ta nhận được tin tức, ta đã nhờ người đi mua báo địa phương và sau đó xác minh tin tức"
Trần Nặc nói xong, La Đại Sạn cúi đầu nghiêm túc đọc báo: Theo như tin tức trong báo thì ngày hôm qua xảy ra một vụ tai nạn xe hơi ở đường cao tốc cạnh sân bay.
Nhìn đến đây, La Đại Sạn bất ngờ ngẩng đầu nhìn Trần Nặc: "Cái này có ý gì?"
"Chiếc xe này, gã họ Cái, ở trên xe.
Ừm, chết rồi."
Trần Nặc khoát tay áo: "Ta bắt được một thủ hạ của tên họ Cái, sau đó dùng điện thoại di động của hắn gọi điện thoại cho tên họ Cái, kết quả gọi tới thì phát hiện cảnh sát thành phố Tân Hải kia, nói chủ nhân của điện thoại di động bị tai nạn xe hơi chết rồi, cảnh sát đang ra sức, còn hỏi ta có phải là người nhà của nạn nhân hay không?
Ngươi xem, chuyện này lại trở nên loạn!
La Đại Sạn nhất thời rùng mình từ đầu đến chân!
Cả người đều theo bản năng ngồi thẳng! Thậm chí bởi vì động tác này, vết thương kéo đến ngực, đau đến nhếch miệng cũng không quan tâm!
Vậy là
Đã chết?!!
Cứ như vậy mà chết sao?
Cho nên, một lão đại? Một lão đại? Đổng sự Cái kia?
Đã được tiễn đi?!
Mẹ kiếp!
Tiểu tử này làm việc, thật tàn nhẫn a!!!
Trần Nặc cười vỗ vỗ mu bàn tay La Đại Sạn.
"Chú, hiểu lầm rồi!"
Đã hiểu lầm!
Chuyện này, không phải ta làm."
La Đại Sạn trừng mắt nhìn Trần Nặc.
Biểu tình Trần Nặc nghiêm túc vài phần: "Trước khi đến ta còn có ba phần suy đoán, cho rằng là ngươi làm, nhưng bây giờ xem ra, chuyện này không liên quan gì đến ngươi.
Thật sự thú vị."
Trần Nặc thu hồi khuôn mặt tươi cười.
Thật ra chuyện này, Trần Nặc cũng không nghĩ tới.
Cho dù giết chết người họ Cái kia, Trần Nặc cũng không có ý định làm cao giọng như vậy.
Lấy bản lĩnh của hắn, muốn lặng yên không một tiếng động giết chết người, biện pháp càng không dễ bị người hoài nghi so với cái này.
Ví dụ như lúc trước giết chết cha ruột của Tôn Khả Khả là Diêu Úy Sơn, một phen xuất huyết não liền tiễn người đi.
Tai nạn xe hơi.
Cũng quá hời hợt rồi!
Vấn đề là, chuyện này, hiện tại lại có chút đáng xấu hổ.
"Không phải ngươi làm, cũng thật sự không phải ta làm.
Nhưng họ Cái lại chết.
Cho nên, ta lo lắng còn có rắc rối ở phía sau.
Ai biết đằng sau cái họ Cái này còn có ai không? Vạn nhất người ta cảm thấy, họ Cái ở trong thành Kim Lăng động tới ngươi, sau đó lại chết
Rồi liên hệ cái chết của hắn tới ngươi, đó không phải là gây rắc rối cho ngươi sao?
Lại nói, giết chết họ Cái, ai làm? Người làm chuyện này, có thể có quan hệ với chúng ta hay không, có thể mang đến phiền toái cho ngươi hay không.
Tất cả đều được theo dõi xử lý."
Nói xong, Trần Nặc thấp giọng nói: "Cho nên, chú La, vốn ta cũng không muốn bày ra quá nhiều thứ trước mặt chú.
Nhưng bây giờ, ta nghĩ ngươi không thích hợp để ở lại bệnh viện nữa.
Nơi này đông người, cũng hỗn tạp.
Vạn nhất họ Cái còn có đồng bọn hoặc người nhà hậu trường gì đó, tìm ngươi gây phiền toái, ngươi ở bệnh viện cũng không an toàn.
Cho nên, ngươi nghe ta, hôm nay liền xuất viện, sau đó tìm một chỗ ở, trước tiên khiêm tốn vài ngày.
Chờ tiếp theo ta xử lý xong chuyện cho ngươi.
Còn họ Cái đã chết kia, chuyện này mặc kệ là ai làm cũng chẳng khác nào ụp cho ngươi một cái nồi lớn a. Người này sao, nếu có thể, ta cũng sẽ đào ra.
Cho nên… "
…