Chương 1581
Quỳ Thì Quỳ Đến Cùng (6)
Mắt thấy sắc mặt Tu tiên sinh có chút khó coi.
Trần Nặc nở nụ cười, suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra bấm số.
Điện thoại nhanh chóng kết nối, đầu dây bên kia có chút ồn ào, nhưng klaox Tu dựng thẳng tai lắng nghe, rất nhanh nghe thấy bên kia truyền đến giọng nói của một người phụ nữ dễ nghe.
"Chồng à~
Có chuyện gì vậy? ”
"Ừm, tên gia hỏa này lá gan rất nhỏ, nói muốn được ngươi cam đoan không giết hắn mới được."
"Vậy… Ngươi quyết định đi, giết hay không đều tùy ngươi."
"Được rồi, ta biết rồi. À? Ngươi đang ở đâu vậy?"
"Ta đang mua thức ăn. Hôm nay mẹ đi làm về muộn, cho nên bảo ta mua thức ăn, lát nữa ta còn phải thuận tiện đi đón Tiểu Diệp."
"Được rồi, buổi tối trở về rồi nói, ừm, nhớ mua chút vịt quay, có chút thèm thịt."
"Biết rồi, ngươi làm xong việc rồi sớm trở về a, nếu tính toán giết người, nhớ kỹ rửa tay trước khi trở về."
Trần Nặc cười cúp điện thoại.
Quay đầu lại…
Lão Tu đang ngồi trên mặt đất!
Trần Nặc cười tủm tỉm nhìn Tu tiên sinh: "Bây giờ có thể nói sao?"
"Cạch cạch cạch cạch cạch…"
Hàm răng của lão Tu va vào nhập lạch cạch.
Trần Nặc thở dài, tốt tính đi tới, nâng Tu tiên sinh dậy một lần nữa ngồi dậy, còn mở cho hắn một chai nước khoáng rồi đưa qua.
"Kỳ thật con người của ngươi có chút giảo hoạt, cũng không nói hết sự thật.
Ngươi nói từ đầu đến cuối ngươi không ra tay, lời này chính nói dối.
La Đại Sạn xảy ra tai nạn xe cộ, là ngươi động thủ đúng không? Tên sát thủ tên Tiểu Bạch kia, ra tay không cao minh như vậy, ta căn bản đã từng giao thủ với hắn, vận chuyển niệm lực của hắn còn có chút thô ráp.
À đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, Tiểu Bạch kia chính là do ta giết."
Mắt thấy thanh niên đang mỉm cười nói chuyện trước mắt này, Tu tiên sinh lẩm bẩm nuốt nước bọt: "Ngươi, ngươi, ngươi ngươi… Ngươi là, ngươi chính là, cái kia, Diêm La? Chồng của Nữ Hoàng bệ hạ? Chưởng Khống Giả mới tấn?"
Không phải chứ!
Ngươi chính là đại lão, ngươi lại không nói sớm!
Chơi trò khiêm tốn làm gì ah! !
Lại tự mình bắt taxi, lại ở loại khách sạn rách nát này?!
"Kỳ thật a, ta không ngại nói cho ngươi biết, mang ngươi ở nơi này, là chuẩn bị giết chết."
Trần Nặc nói một câu, Tu tiên sinh lại trượt xuống đất!
"Đừng đừng đừng, đừng nóng vội." Trần Nặc cười khoát tay áo: "Chỉ là chuẩn bị thôi. Gần nơi này là một con phố cổ, phá dỡ được hơn phân nửa, người còn lại cũng không nhiều, khách sạn rách nát này không có người, đăng ký cũng đơn giản.
Giết chết một người ở chỗ này, lại đem thi thể đi, thần không biết quỷ không hay.
Nhưng mà ngươi yên tâm, ta hiện tại không muốn giết chết ngươi.
Dù sao ngươi đối phó với tính huống này coi như tương đối thẳng thắn, tuy rằng đối với việc mình làm có chút giấu diếm, nhưng dù sao La Đại Sạn cũng không chết.
Hơn nữa ngươi cũng chịu nhận sai, lại giết chết ngươi, cũng ít nhiều có chút ngượng ngùng xuống tay."
Tu tiên sinh bỗng nhiên không biết lấy khí lực từ đâu ra, một lần từ trên mặt đất bò dậy, thành thành thật thật ngồi trở về, cung kính nói: "Lúc trước là ta mắt vụng, không biết là Diêm La, Diêm La tiên sinh trước mặt!
Ngài có cái gì phân phó, có cái gì muốn hỏi, ta tuyệt đối biết gì nói đó, không chút giấu diếm!"
Trần Nặc gật gật đầu, nhìn chằm chằm Tu tiên sinh chậm rãi hỏi: "Người đến Kim Lăng quấy rối là ai?"
"Hắn ta… Được gọi là Đông Ông."
"Đông Ông? Biệt danh này rất cổ." Trần Nặc cười.
Tu tiên sinh vội vàng trả lời: "Không phải Đông Ông trong xưng hô kiểu Trung, là tên của một loài chim."
Trần Nặc nhướng mày: "Chim?"
"Ừm, kỳ thật thanh danh hắn không có trong thế giới ngầm, nhưng thực lực lại không kém. Về phần rốt cuộc mạnh cỡ nào, thật ra ta chưa từng động thủ với hắn, hơn nữa người này rất khiêm tốn, chưa bao giờ để cho người ta biết hắn có bao nhiêu bản lĩnh mạnh mẽ.
Theo ta được biết, hắn cơ bản không ra ngoài làm việc tiếp nhận ủy thác gì đó, cũng rất ít ra tay.
Nhưng hắn nuôi mấy đồ đệ thủ hạ, bình thường đều là những đồ đệ này ra ngoài nhận chút ủy thác, kiếm tiền trở về.
Lần này Tiểu Bạch cũng là một đồ đệ trẻ tuổi dưới tay hắn, lần đầu tiên ra ngoài giúp chúng ta làm việc."
Nói đến đây, Tu tiên sinh vội vàng bổ sung thêm một tin tức quan trọng: "Đúng rồi! Đổng sự Cái chính là do hắn giết chết!
Bởi vì Tiểu Bạch đã chết, Đông Ông rất tức giận đối với chuyện này, nói đồ đệ của hắn đi theo Đổng sự Cái ra ngoài làm việc mà chết, cho nên phía bên Đổng sự Cái dù thế nào cũng phải có một lời giải thích.
Sau đó, liền giết chết Đổng sự Cái.
Người này hẳn là hệ tinh thần lực, hơn nữa còn thể hiện ra một bộ bản lĩnh rất tà môn, giống như là thuật vu độc trong truyền thuyết, có thể cách xa ngàn dặm, dùng chú pháp giết người!
Ta biết chỉ nhiêu đây, còn những thứ khác, ta cũng thật sự không biết."
Trần Nặc gật gật đầu: "Có biết người này trông như thế nào không?"
Lão Tu lắc đầu: "Chưa bao giờ gặp qua trước đây. Ta đã giao tiếp với hắn ta nhiều lần qua điện thoại hoặc email.
Nghe Tiểu Bạch nói qua, Đông Ông không thích gặp người ngoài, nhất là người thế giới ngầm."
Một cao thủ có năng lực ẩn thế?
Trần Nặc gật gật đầu.
Vậy khó trách mình không biết tới cái tên này.
Trong thế giới ngầm có không ít cao thủ thanh danh hiển hách.
Thế nhưng trên thế giới này, khẳng định cũng có cái loại cao thủ chưa bao giờ lăn lộn trong thế giới ngầm, không ai biết tới.
Xa không nói, ví dụ như lão bà của đại sư huynh Ngô Thao Thao, người phụ nữ trung niên Thanh Vân Môn kia, chính là một ví dụ.
Người phụ nữ trung niên kia, tu luyện một thân bản lĩnh của Thanh Vân Môn, thời điểm thực lực bộc phát, thậm chí có thể đối đầu cùng mình.
Nhưng thế giới ngầm căn bản không có người số một như vậy.
Có thể tưởng tượng được, gã Đông Ông này, có lẽ cũng là loại này.
…