Chương 1582
Quỳ Thì Quỳ Đến Cùng (7)
Trong tay Lộc Tế Tế mang theo đồ ăn mua từ chợ, phía sau là Tiểu Diếp cầm một cây kem trong tay, còn có Ngư Nãi Đường hôm nay trốn học không đi học —— đối với chuyện trốn học, tiểu loli đã biến thành tóc đen ngắn cảm thấy rất hợp tình hợp lý.
"Trần Nặc có thể trốn học, vì sao ta không thể trốn học? Để nói về dự trữ kiến thức, một tay ta có thể treo hắn lên đánh trăm lần!
Hơn nữa, ta sẽ sớm chi tiền để vào học trường trung học Số 8, còn đến trường tiểu học nữa làm gì?"
Được rồi, Lộc Tế Tế biểu thị lý do này không có vấn đề.
Trở lại nhà, Lộc Tế Tế vừa mở cửa phòng, đột nhiên sắc mặt liền trầm xuống!
Cất bước vào cửa phòng, nhìn thoáng qua trong phòng, sau đó quay đầu lại nhìn vẻ mặt nhàn nhã của Ngư Nãi Đường và Trần Tiểu Diệp.
"Tiểu Nãi Đường~
Trong nhà chúng ta hình như có một con chuột lẻn vào."
"Nga?" Ngư Nãi Đường vừa ngẩng đầu, trừng mắt nhìn sư phụ của mình.
Lộc Tế Tế híp mắt chỉ vào cửa phòng: "Biết thành Kim Lăng có chuột vào, ta liền lưu lại tâm tư, dùng niệm lực tồn chút bụi trong khe cửa, nếu người ngoài len lén mở cửa tiến vào, bụi trong khe cửa sẽ tản ra."
Lộc Tê Tế lập tức cầm điện thoại gọi cho Trần Nặc.
"Chồng à~
Có chuột lẻn vào nhà chúng ta!"
Trần Nặc buông điện thoại xuống, sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía Tu tiên sinh: "Đông Ông kia, ừm không đúng, lúc trước các ngươi đi theo Đổng sự Cái làm việc ở Kim Lăng, tra xét quan hệ xã hội của người nhà họ La?
À, không đúng… Ngươi căn bản cũng không biết ta, chứng tỏ các ngươi chưa từng tra được ta…"
Cũng lười giải thích, bỏ lại vẻ mặt ngây thơ tu tiên sinh: "Ta muốn biết đều hỏi xong, ngươi cũng có thể ở tại chỗ này, cũng có thể rời đi, tùy thời đều có thể đi.
Nhưng ngươi tốt nhất để lại một phương thức liên lạc, vạn nhất có cái gì muốn hỏi ngươi, có thể liên hệ với ngươi. ”
Lúc Âu Tú Hoa tan tầm là một mình ra ngoài.
Hôm nay công ty bất động sản có việc, mua một nhóm thiết bị mới, Hầu Trường Vĩ được phái ra ngoài kéo hàng.
Kỳ thật hai ngày nay lúc Âu Tú Hoa đi làm, trong lòng liền đặc biệt khó chịu.
Chuyện này quả thật xấu hổ mà.
Trong nhà mình, con trai và con dâu, hai người, mỗi năm thu nhập hơn trăm triệu!
Còn mình thì sao? Một năm ít hơn 10.000 NDT.
Có hai tỷ phú trong nhà.
Mỗi ngày mình đi dọn dẹp lau nhà lau kính cho người ta.
Kỳ thật sau khi tiết lộ thu nhập và tài sản, Trần Nặc và Âu Tú Hoa đã nói chuyện từ bỏ công việc hiện tại —— trong nhà có đại lý xe, chẳng lẽ lại không thể sắp xếp một công việc cho Âu Tú Hoa?
Chỉ cần Âu Tú Hoa nguyện ý, vị trí giám đốc tài chính trong đại lý xe chính là của Âu Tú Hoa.
Nhưng trước đó Âu Tú Hoa vẫn không chịu, thật ra trong lòng có chút bóng ma.
Con trai mình hợp tác kinh doanh với bạn bè của hắn.
Sắp xếp cho người nhà đi làm thì thôi.
Lại còn sắp xếp vào vị trí tài chính…
Chuyện này rất nhạy cảm!
Đổi lại là ngươi, ngươi hợp tác làm ăn với người khác, đối tác của ngươi tìm được một giám đốc tài chính, trước đó từng tham ô công quỹ và ngồi tù.
Ngươi còn muốn hợp tác sao?
Nhưng mọi chuyện kéo dài đến bây giờ, nhất là sau khi biết được tài sản của con trai và con dâu…
Thật ra trông lòng Âu Tú Hoa cũng đang cân nhắc lại công việc mình đang làm bây giờ.
Không phải cô ngại bần ái phú, cũng không phải cô biết trong nhà có tiền nên không muốn làm việc.
Thật ra Âu Tú Hoa cảm thấy công việc hiện tại của mình rất tốt.
Tự mình lao động, đủ ăn đủ uống.
Nhưng…
Điều khiến Âu Tú Hoa băn khoăn trong lòng chính là…
Biết được con trai và con dâu là tỷ phú.
Mình còn ở chỗ này quét nhà lau kính làm vệ sinh…
Nói ra, cô sợ sẽ mất mặt con trai cùng con dâu!
Âu Tú Hoa không sợ cái gì khác, chỉ sợ ảnh hưởng đến con trai mình.
Ma trên thực tế, những ngày này, nhiều lần muốn từ chức.
Sau khi từ chức cũng không nghĩ tới sẽ làm gì, nhưng có thể từ chức về nhà rồi chậm rãi tính toán.
Với lại, chuyện với Hầu Trường Vĩ xem như định ra sơ bộ, hai người đang tìm hiểu một cách bình hường…
Bản thân thật ra có chút luyến tiếc loại trạng thái có thể mỗi ngày cùng Hầu Trường Vĩ đi làm ở đơn vị.
Hơn nữa…
Thật ra Âu Tú Hoa nghĩ, không được thì chờ tới cuối năm, mình và Hầu Trường Vĩ lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, đến lúc đó lại từ chức.
Trong thực tế, đây là tâm lý của người bình thường.
Làm việc gì cũng có trăn trở, nhưng có tầm nhìn xa.
Biết cần phải thực hiện việc này, nhưng vẫn muốn chờ đợi.
Chờ cái gì cũng không biết, nhưng đơn thuần là muốn chờ thêm một chút.
Thay đồng phục làm việc trong công ty ra, rời khỏi khu làm việc, xuống tầng dưới đẩy xe đạp của mình.
Thật ra trong nhà có một chiếc xe đạp điện do Trần Nặc mang về.
Nhưng Âu Tú Hoa cảm thấy việc sạc pin trên lầu và dưới lầu quá phiền phức, còn nghe người ta nói, hiện tại trong xã hội có rất nhiều vụ trộm xe điện! Đạp xe đậu ven đường bên ngoài đơn vị, sợ bị người ta trộm.
Hơn nữa gần đây Hầu Trường Vĩ thường xuyên đưa đón, cũng không dùng nhiều, cho nên vẫn không dùng được gì.
Hôm nay Hầu Trường Vĩ đi ra ngoài kéo hàng, Âu Tú Hoa tự mình đạp xe đến đơn vị.
Được rồi, kỳ thật trong xương cốt Âu Tú Hoa, chính là một người phụ nữ rất mộc mạc như vậy.
Đẩy xe đạp đến ven đường, Âu Tú Hoa vừa mới bước lên, còn nhìn thoáng qua thời gian, tính toán trở về lúc này còn có thể bắt kịp giúp Lộc Tế Tế cùng nhau nấu cơm tối.
Đang nghĩ ngợi, dưới chân còn chưa kịp dùng khí lực, bỗng nhiên chợt nghe thấy ven đường truyền đến một tiếng hô.
"Tú Hoa."
Âu Tú Hoa sửng sốt, quay đầu nhìn sang bên trái, liền thấy ven đường bên cạnh vành đai cây xanh, có một người ngồi xổm trên mặt đất, cười nhìn mình.
Bỗng nhiên Âu Tú Hoa cảm thấy trước mắt hoa lên, sau đó một trận hụt hơi, dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa không đứng vững!