Chương 1585
Có Thể Có Vấn Đề Gì? (3)
Trần Kiến Thiết lắc đầu, thở dài: "Ta hiểu, ngươi còn trẻ tuổi đã trở thành người có năng lực, khẳng định sẽ cảm thấy mình đặc biệt lợi hại, cảm thấy mình lên trời xuống đất không gì không làm được, không biết trời cao đất dày…
Nhóc con, ngươi làm cha này sẽ dạy ngươi một đạo lý, cho dù là người có năng lực, cũng có phân biệt cao thấp!"
Nói xong, Trần Kiến Thiết cười lạnh một búng ngón tay, mấy đạo niệm lực bỗng nhiên từ bốn phương tám hướng đánh tới! Tầng tầng lớp lớp bọc về phía Trần Nặc!
Và rồi…
Sau đó phốc một tiếng, thân thể Trần Kiến Thiết bỗng nhiên bị một cỗ lực lượng vô hình quất tung bay ra ngoài, một đầu ngã xuống hồ nước.
Trần Kiến Thiết ở trong nước vùng vẫy vài cái, ra sức giãy dụa ra khỏi mặt nước, nhanh chóng nhảy ra, đáp xuống bờ hồ.
Hai chân mới đáp xuống đất, liền thấy Trần Nặc đứng trước mặt mình, ánh mắt rất ôn hòa, ngữ khí rất thành khẩn.
"Ừm, ta hiểu rõ đạo lý? Vậy sau đó thì sao?"
Trần Kiến Thiết: "…"
Trầm mặc một chút, Trần Kiến Thiết đột nhiên biến sắc, lớn tiếng quát: " Nữ Hoàng Tinh Không! Ngươi đang ở đây! ! Thân là Chưởng Khống Giả lại giấu đầu lộ đuôi, thế mà đi đánh lén ta!!!"
Trần Nặc thở dài: "Ngươi xem, không phải vừa rồi ngươi giảng đạo lý rất rõ ràng sao? Cho dù là người có năng lực, cũng có phân biệt cao thấp, như thế nào khi xét tới ngươi, ngươi liền không hiểu rõ chứ?"
"Ngươi nói gì?"
"Không có Nữ Hoàng Tinh Không, cô ấy không ở chỗ này." Trần Nặc cười nói: "Đạo lý phân biệt cao thấp mà ngươi nói, ta rất đồng ý."
Sau đó, Trần Nặc đưa tay chỉ vào mũi mình: "Ta cao."
Lại chỉ vào Trần Kiến Thiết: "Ngươi thấp."
Cuối cùng mới lộ ra hàm răng tươi cười: "Hiểu chưa?"
Trần Kiến Thiết: "…"
Phân chia cao thấp.
Ta cao ngươi thấp.
Lời này nói ra rất dứt khoát, lại kiêu ngạo. Trần Kiến Thiết nghe xong, cúi đầu, cũng không biết nghĩ gì.
Mà Trần Nặc lại nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt.
Thật ra… Đây thật sự cũng là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Nếu không phải thân phận thật sự của Đông Ông này là Trần Kiến Thiết, cũng không biết con chuột này sẽ trốn đến khi nào.
Mà Trần Kiến Thiết… Đại khái cũng có chút oan uổng đi.
Dựa theo cách nói của hắn, hắn thật sự chỉ đang làm việc ở Kim Lăng, sau khi làm việc, trong thời gian rảnh rỗi nên muốn đi thăm lại người vợ và con trai trước kia của mình.
Mà hết lần này tới lần khác, cứ như vậy đụng vào trong ngực Trần Nặc.
"Ha, ha ha, ha ha ha, ha ha ha…"
Trần Kiến Thiết cúi đầu, bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười.
Sau khi rơi xuống nước, mái tóc ướt sũng, giọt nước rơi xuống mặt đất trước mặt. Mà tiếng cười của Trần Kiến Thiết càng lúc càng lớn, cười càng ngày càng phô trương, cuối cùng dứt khoát ngẩng đầu lên, cười ha ha.
Tiếng cười còn mang theo một tia giễu cợt cùng châm chọc.
Trần Nặc nhíu mày: "Như thế nào, ngươi cũng cảm thấy chuyện này rất hoang đường buồn cười sao?"
"Quả thật rất buồn cười." Trần Kiến Thiết thở dài, ngẩng đầu nhìn Trần Nặc: "Cho nên, ta vốn chỉ muốn liếc mắt nhìn con trai ta một lần, kết quả lại ngoài ý muốn tự chuôi đầu vào lưới —— chẳng lẽ không phải rất châm chọc sao?"
Trần Nặc gật gật đầu: "Nếu ngươi không tự mình lộ diện, nói thật, ta cũng chưa chắc có thể tìm được ngươi nhanh như vậy, dù sao ngươi rất giảo hoạt, cũng rất thông minh, biết trốn tránh."
Trần Kiến Thành gật gật đầu, bỗng nhiên thở ra thật dài, thẳng người nhìn xung quanh: "Nói lâu như vậy, Nữ Hoàng Tinh Không đâu? Xem ra cô ấy thật sự không có ở đây, phải không?"
Trần Nặc nghe vậy, trong lòng khẽ động, nghe ra một tia hương vị phức tạp lại cổ quái trong giọng nói của Trần Kiến Thiết.
"Nói cách khác, hiện tại, ở chỗ này cũng chỉ có hai cha con chúng ta, đúng không?"
"Đúng." Trần Nặc thản nhiên gật đầu.
"Vậy thì… Chuyện này càng dễ xử lý." Khóe miệng Trần Kiến Thiết giật giật: "Vậy thì, càng dễ xử lý!"
Trần Nặc lắc đầu: "Anh không phải là đối thủ của ta."
"Người bán đi tin tức của ta, là gã Tu nhát gan kia đúng không?" Trần Kiến Thiết thở dài: "Ta biết cái tên này là một mối nguy hiểm tiềm ẩn, ta nên giết hắn ta. Chỉ là lúc ấy hắn chạy quá nhanh, ta không có cơ hội xuống tay mà thôi.
Hơn nữa, ta vốn cảm thấy, thật ra ngươi có biết cái tên 'Đông Ông' này hay không, đối với ta cũng không quá ảnh hưởng.
Dù sao cho tới bây giờ ta luôn làm việc khiêm tốn, mối liên hệ cùng thế giới ngầm cũng không tính là rất sâu.
Thành Kim Lăng rất lớn, ta ra tay rồi ẩn nấp một khoảng thời gian, các ngươi cũng không có khả năng đề phòng được, cũng tìm không được ta."
Trần Nặc gật đầu, cũng đồng ý với cách nói này: "Quả thật… Chỉ có ngàn ngày làm trộm, không có ngàn ngày phòng tặc."
Trần Kiến Thiết từ chối cho ý kiến, mà lại nhìn trái phải: "Nơi này non thanh thủy tú, ngươi vốn định làm gì với ta a? Hạ gục rồi bắt giữ ta? Sau đó thì sao? Giết chết ta như cách ngươi đã giết Tiểu Bạch sao? Con trai giết cha?"