Chương 1586
Có Thể Có Vấn Đề Gì? (4)
Trần Nặc sửng sốt.
Chuyện này, hắn thật đúng là không nghĩ tới.
Dù sao lúc trước cũng không ngờ, Đông Ông có thể là Trần Kiến Thiết.
Người này tuy rằng là tên cặn bã, nhưng dù sao hắn cũng là cha ruột của nguyên chủ.
Mình tự tay giết chết hắn, cứ luôn cảm thấy có chút quái lạ.
Nhưng mà nói nhiều vô ích, luôn phải chế ngự tên này trước, sau đó mang về rồi nói sau.
Trần Kiến Thiết thế mà cũng cười cười: "Động thủ đi, để cho ta nhìn thử con trai của ta, thế mà lại đi theo Nữ Hoàng Tinh Không lăn lộn, rốt cuộc có thực lực mạnh cỡ nào."
Trần Nặc không nói gì nữa, xúc tu niệm lực chung quanh nhanh chóng tụ lại, vây quanh Trần Kiến Thiết từ các phương hướng.
Trần Kiến Thiết hừ một tiếng, thân thể lại biến mất tại chỗ, trong nháy mắt cố gắn đào thoát từ nhiều phương hướng khác nhau, đồng thời phân hóa ra mấy đạo tinh thần lực vô hình, ý đồ cắt đứt kén niệm lực của Trần Nặc đang vây quanh mình.
Trần Nặc rất nhanh đã nhìn chuẩn một cơ hội, thân hình lóe lên trước người Trần Kiến Thiết, đưa tay ra, niệm lực bịt kín, liền nắm lấy cổ tay Trần Kiến Thiết!
"Theo ta trở về!"
"… Được rồi." Trần Kiến Thiết bỗng nhiên ngẩng mặt lên, nhìn Trần Nặc, cười quỷ dị.
Trần Nặc:?!
Tiếng gió gào thét!
Hai người phi nước đại ở giữa không trung, hướng về núi Ngưu Thủ ở ngoại ô phía nam.
Trong lòng Trần Nặc thở dài, xem ra mình thật đúng là có duyên với núi Ngưu Thủ này a…
Bỗng nhiên ý niệm trong đầu khẽ động, cầm lấy điện thoại di động, dưới chân không ngừng, đồng thời ngón tay nhanh chóng gửi một tin nhắn trên điện thoại di động cho Lộc Tế Tế, để Lộc Tế Tế nhanh chóng đi tới con đường gần đơn vị làm việc của Âu Tú Hoa đón người về nhà.
Vài phút sau, hai bóng người lần lượt xuyên núi vào rừng, nhanh chóng đuổi theo trong rừng núi Ngưu Thủ.
Đi tới bên bờ hồ, Trần Nặc nhìn Trần Kiến Thiết dừng bước quay đầu lại nhìn mình, mở miệng cười nói: "Sao ngươi không chạy, ngươi…"
Trần Kiến Thiết cười quỷ dị, bỗng nhiên lắc mình vọt tới.
Trần Nặc lắc đầu, trong lòng rất là thoải mái —— thực lực chênh lệch đặt ở chỗ này, hắn có thể dễ dàng đánh gãy sự giãy dụa của đối phương.
Xúc tu niệm lực nhanh chóng tụ lại từ nhiều phương hướng, vây quanh Trần Kiến Thiết, sau đó mắt thấy Trần Kiến Thiết dùng niệm lực đối kháng, đồng thời thân hình chớp động mấy cái liền đột phá.
Trần Nặc tiến lên ngăn cản, hắn ra tay phi thường tinh diệu, thời cơ tìm được cũng cực kỳ tốt, đưa tay ngăn cản ở góc độ và vị trí tất yếu của Trần Kiến Thiết mà hắn đã tính toán, vốn cho rằng có thể dùng một tay bắt được cổ tay đối phương…
Sau đó, sắc mặt Trần Nặc khẽ động!
Một cú này, thế mà lại vồ hụt??
Tựa hồ đối phương đã sớm đoán được mình sẽ ra tay như vậy! Đã sớm biết được mình sẽ ra tay từ góc độ này, thời cơ này!
Trần Nặc một phen vồ hụt, bị Trần Kiến Thiết dùng một loại phán đoán không thể tưởng tượng nổi, sau khi né tránh cực kỳ vi diệu, Trần Nặc không kịp suy nghĩ nhiều, nghiêng người đã một cước về phía Trần Kiến Thiết.
Phốc một tiếng, thân thể Trần Kiến Thiết tung bay ra ngoài, đập đổ một gốc cây đại thụ trong rừng, lăn vào trong bùn đất.
Trần Nặc tiến lên, dừng lại trước người Trần Kiến Thiết, một tay kéo bả vai Trần Kiến Thiết…
Trần Kiến Thiết lắc đầu: "… Một lần nữa."
Trần Nặc:??
Tiếng gió gào thét!
Trần Nặc ở giữa không trung nhìn chằm chằm Trần Kiến Thiết đang phóng nhanh phía trước.
Núi Ngưu Thủ? Thật đúng là một nơi có duyên với mình.
Cầm lấy điện thoại di động đến gửi tin nhắn cho Lộc Tế Tế, sau đó Trần Nặc nhanh chóng đuổi theo.
Trong rừng, bên hồ, niệm lực hợp vây!
Trần Kiến Thiết đột phá.
Trần Nặc đưa tay bắt người, vồ hụt.
Nghiêng người đá ra ngoài.
Một cước này lại thất bại!
Trong lòng Trần Nặc cảm thấy kỳ lạ!
Trong lần chộp lấy trước, Trần Kiến Thiết né tránh cực kỳ tinh diệu, mà trong cú đá sau, Trần Kiến Thiết thế mà chọn được một thời cơ hoàn hảo để né tránh được!
Tuy rằng động tác có chút chật vật cùng miễn cưỡng, nhưng dù sao mình cũng đã đá hụt!
Mà Trần Kiến Thiết lại còn mượn cơ hội phản kích một lần, ngón tay nhanh chóng lướt về phía ngực mình!
Kén niệm lực bị cắt đứt cảm ứng, khiến cho Trần Nặc lập tức thúc giục xúc tu tinh thần lực dây dưa với đối phương, mà tinh thần lực của Trần Kiến Thiết tựa hồ vừa chạm liền tan, từ bỏ việc dây dưa tinh thần lực, ngược lại cả người trực diện áp tới!
Đầu ngón tay xuất hiện một lưỡi đao, ở khoảng cách gần như vậy đâm vào trái tim Trần Nặc!
Trần Nặc hừ một tiếng, nghiêng người né tránh, hai ngón tay dưới sự áp chế của niệm lực, dễ dàng nắm lấy lưỡi đao của Trần Kiến Thiết.
Một tiếng leng keng phát ra, lưỡi đao bị bẻ gãy, mà Trần Kiến Thiết thì bị lưỡi dao đứt gãy mà Trần Nặc khống chế được, đâm vào bả vai.
Máu chảy như đổ, Trần Kiến Thiết đứng ở đó thở ra một hơi: "… Thực lực của ngươi thật đúng là rất mạnh."
"Đừng giãy dụa nữa, ngươi không phải là đối thủ của ta."
Trần Kiến Thiết ngẩng đầu cười quỷ dị: "Biết, biết! Phân biệt cao thấp mà, ngươi cao ta thấp. Cho nên…"
"Cho nên, cái gì?"
"Cho nên, lại lần nữa!"
Trần Nặc nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc.