Chương 1587
Có Thể Có Vấn Đề Gì? (5)
Tiếng gió gào thét!
Trần Kiến Thiết phía trước tựa hồ như tăng tốc độ, Trần Nặc theo sát phía sau, thân hình xẹt qua.
Phía trước chính là núi Ngưu Thủ…
Hả?
Trong lòng Trần Nặc bỗng nhiên sinh ra một tia cảm giác kỳ quái.
Ừm… Bởi vì lại là núi Ngưu Thủ đi, hình như mình rất có duyên với chỗ này a.
Dưới chân đuổi theo, niệm lực quấn lấy thân thể của mình tiến về phía trước cực nhanh, mà trong tay đã nhanh chóng cầm lấy điện thoại di động, gửi cho Lộc Tế Tế một tin nhắn.
Mắt thấy Trần Kiến Thiết tiến vào núi Ngưu Thủ, trên mặt Trần Nặc mang theo nụ cười thoải mái đuổi theo…
Trong 3 phút nữa.
Niệm lực khép lại, phá vòng vây.
Cổ tay, hụt!
Đá bên, hụt!
Trần Kiến Thiết phản kích! Nhìn lưỡi đao đâm tới, Trần Nặc không cho là đúng, thoải mái vươn ngón tay lại kẹp lấy mũi đao của đối phương.
Mà hết lần này tới lần khác, trong lòng Trần Nặc bỗng nhiên cảnh giác, khoảng cách ngón tay kẹp lấy dưới lưỡi đao chỉ còn một chút, mới đột nhiên phát hiện, lưỡi đao của đối phương thế mà lại hướng lên trên!
Tư thế này hết sức cổ quái!
Nó thậm chí có vẻ hơi vụng về!
Nhưng… Hết lần này tới lần khác lại giống như Trần Kiến Thiết cố tình biến lưỡi đao thành nằm ngang, mà mình lại chủ động dùng ngón tay kẹp lấy…
Trần Nặc nhíu mày, ngón tay nhanh chóng rút về, sau đó trong nháy mắt một cơn bão tinh thần lực chính diện đánh tới!
Sau đó Trần Kiến Thiết ngã ra bảy tám mét, cố nén thống khổ khi không gian ý thức bị tinh thần lực phong bạo tàn phá bừa bãi, cắn răng cười lạnh, nhìn Trần Nặc: "… Chúng ta quay lại lần nữa!"
Trần Nặc: "Ngươi nói cái gì…"
Tiếng gió gào thét!
Trần Nặc nhanh chóng dùng điện thoại di động nhắn tin xong, sau đó nhanh chóng đuổi tới núi Ngưu Thủ mà mình không thể quen thuộc hơn…
Hơn 20 phút sau…
Trong rừng cây ven hồ, Trần Kiến Thiết nằm dưới thân cây gãy, trong miệng hộc máu, dùng sức ho khan không thôi.
Mà Trần Nặc cũng mang theo sắc mặt nghiêm túc!
Hai đầu ngón tay của hắn, đầu ngón tay đang từng giọt từng giọt chảy máu!
Mà máu tươi, là từ trong một vết thương ở cổ tay hắn chảy xuống!
Theo lòng bàn tay, ngón tay, từng giọt từng giọt rơi vào bùn đất.
"Thực lực của ngươi còn mạnh hơn so với dự tính của ta." Trần Nặc thở dài: "Lấy cảnh giới Kẻ Phá Hoại, ngươi thế mà có thể khiến cho ta bị thương…", nói xong, thần sắc Trần Nặc càng ngày càng nghiêm túc: "Phản ứng của ngươi, kỹ xảo chiến đấu, còn có thời cơ đối phó với ta, cùng với mức khống chế tinh thần, thật sự là Kẻ Phá Hoại mạnh nhất mà ta gặp phải trong đời!"
Trần Kiến Thiết nằm trên mặt đất, ho khan vài tiếng, lười biếng nói: "Ồ? Vậy sao?"
Trần Nặc nhướng mày: "Ngươi…"
Theo bản năng, cảm thấy chỗ nào không đúng!
Thái độ và phản ứng của Trần Kiến Thiết này, quá mức tùy ý, quá thoải mái.
Rõ ràng đã phân biến bại, mà đối phương tựa hồ lại không thèm để ý chút nào.
Mà đúng lúc này, điện thoại di động trong tay Trần Nặc bỗng nhiên liều mạng rung lên!
Trần Nặc nhìn Trần Kiến Thiết, cầm lấy điện thoại di động.
Là Lộc Tế Tế gọi tới.
"Ông xã à~ chỗ của ngươi xảy ra vấn đề gì sao?"
"A?" Trần Nặc sửng sốt: "Không thành vấn đề a, Đông Ông đã bị ta bắt được, nhưng mà thực lực của tên này so với chúng ta dự liệu mạnh hơn rất nhiều. Muốn hắn hàng phục quả thật phải tốn một chút tay chân."
Đầu dây bên kia, Lộc Tế Tế như thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh Lộc Tế Tế dùng giọng điệu phi thường nghiêm túc nói: "Vậy là tốt rồi! Nhưng tại sao ngươi lại gửi cho ta nhiều tin nhắn vậy chứ? Nếu nội dung tương tự thì ngươi gửi nhiều tin nhắn như vậy để làm gì chứ?"
"… Hả?"
Trong lòng Trần Nặc khẽ động.
Cầm lấy điện thoại di động mở hộp tin nhắn văn bản nhìn lướt qua, nhất thời ngây dại!
"Mẹ ta ở ven đường bên ngoài công ty bất động sản, ngươi đi đón bà ấy, ta đi bắt Đông Ông!"
" Mẹ ta ở ven đường bên ngoài công ty bất động sản…"
"Mẹ ta ở ven đường…"
"Mẹ ta…"
Tin nhắn giống hệt nhau, trong hộp thư, mình gửi cho Lộc Tế Tế…
Trần Nặc lướt mắt nhìn qua, ít nhất bảy tám mươi tin!
Nhưng rõ ràng mình chỉ gửi một lần a!
Có phải công ty di động có lỗi lập trình không? Hay là điện thoại di động bị lỗi, tự động gửi đi từ nhiều lần?
Trần Nặc lưu tâm nhìn thời gian gửi thử.
Tổng cộng 86 tin nhắn văn bản giống hệt nhau, mỗi tin nhắn văn bản, là rất trung bình, khoảng thời gian một giây gửi một lần!
Trần Diêm La lập tức ý thức được không đúng!
Hắn ngẩng đầu lên nhìn Trần Kiến Thiết!
Trần Kiến Thiết thoải mái cười, nằm ngửa đầu nhìn bầu trời, thản nhiên nói: "Con trai ta thế mà lại là Chưởng Khống Giả. Mẹ kiếp, nói ra ai tin được chứ.
Lão tử đọc hồ sơ hơn tám mươi lần, chỉ có thể miễn cưỡng kiên trì thêm mười lăm phút trong tay ngươi.
Ha ha ha ha ha…"
Đọc hồ sơ?
Hơn 80 lần?
Thần sắc Trần Nặc rùng mình?