Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 159 - Chương 159 Mặt Dày

Chương 159

Mặt Dày


Cách xa ba đến năm mét, Trần Nặc đã nghe được một cỗ mùi nước hoa mùi gay mũi—— Trần Nặc một mực cực kỳ không thích những thứ như nước hoa.


Không phản ứng, trực tiếp sượt qua người, Trần Nặc cất bước hướng vào trong khu cư xá.


Đi vài bước, nghe thấy sau lưng truyền đến bước chân, người phụ nữ kia thất tha thất thểu, vừa đi vừa móc túi ra.


Trần Nặc kỳ thật nhận ra người phụ nữ này, liền ở cửa đối diện với mình.


Hắn【 trở lại 】thế giới này được mấy ngày liền đụng phải một lần.


Từ trang phục, cách ăn mặc, ngôn hành cử chỉ cùng ăn nói, còn có về sau lần lượt mấy lần pử cửa tiểu khu ngẫu nhiên gặp được, đều là người đàn ông khác nhau, nửa đêm canh ba chở về…


Dùng chân gót cũng có thể đoán ra người phụ nữ này làm nghề nghiệp gì.


Lúc bắt đầu, người phụ nữ này còn đối với Trần Nặc ngẫu nhiên gật đầu chào hỏi, đại khái là túi da của Trần Diêm La đẹp mắt, một thiếu niên lang răng trắng môi đỏ, luôn luôn dễ dàng khiến cho người gặp có hảo cảm.


Nhưng về sau, Trần Nặc mỗi lần đều lãnh lãnh đạm đạm không làm đáp lại, người phụ nữ cũng liền không thèm để ý.


Hừ, lớn lên đẹp trai là không tầm thường a!


Hai người một trước một sau lên lầu.


Thời điểm lên cùng một tầng, Trần Nặc móc chìa khoá mở cửa, người phụ nữu kia thì luống cuống tay chân, túi xách rơi trên mặt đất, bên trong là thuốc lá, bật lửa, còn có một cái điện thoại di động đều rơi ra.


Trần Nặc rõ ràng nghe thấy người phụ nữu thấp giọng mắng một câu gì.


Không phản ứng, Trần Nặc mở cửa nhà mình, trực tiếp vào nhà khép cửa lại.


Tiến vào phòng bếp bắt đầu lấy ấm đun nước, lại lấy ra một quả táo Phú Sĩ đỏ rửa sạch, cũng lười gọt vỏ, liền trực tiếp như vậy gặm một cái.


Trần Nặc đang muốn tiến vào gian phòng, chỉ nghe thấy cửa bị gõ lên.


Đi ra mở cửa, đứng ngoài cửa là người phụ nữ diễm tục kia.


Dung mạo vẫn được, nhìn xem tuổi tác cũng không tính lớn, nhưng dáng vẽ nùng trang diễm mạt kia, liền cực kỳ tục khí.


Trần Nặc nhíu mày: "Có việc gì thế?"


"Tiểu suất ca, ta ở cửa đối diện với ngươi a." Trên hai gò má của người phụ nữ mang theo một tia vẻ say, nhưng đại thể coi như thanh tỉnh.


"Có việc gì thế?" Trần Nặc thản nhiên nói.


"Chia khoá của ta rơi mất, mở cửa không ra. Ta cần đi nhà xí gấp, có thể mượn dùng toilet nhà ngươi một chút hay không?"


Ánh mắt Trần Nặc rơi xuống, trông thấy hai chân người phụ nữ có chút lo lắng giảo cùng một chỗ.


"… Vào đi."


Trần Nặc nghiêng người tránh ra.


Người phụ nữ liền xông vào, một đầu xông vào bên trong phòng vệ sinh.


Trần Nặc ngồi ở phòng khách, tiện tay mở TV lên.


Nhìn thêm vài phút đồng hồ, cảm thấy không đúng.


Đi nhà vệ sinh cần lâu như vậy?


Vừa nghĩ tới đây, người phụ nữ từ bên trong bước ra.


Trần Nặc ngẩng đầu nhìn một chút: Hả?


Thời điểm đi vào nùng trang diễm mạt, thời điểm đi ra, lớp trang điểm đã được bỏ xuống, bộ dáng sáng sủa.


Bộ dáng sao, không thể coi là xinh đẹp, nhưng cũng không xấu. Nhìn qua chính là cô gái bình thường.


Con mắt có chút xinh đẹp, nhưng xương gò má hơi cao một chút.


Miễn cưỡng có thể được bảy mươi điểm đi.


"Thật có lỗi a, mượn nhà vệ sinh nhà ngươi để tẩy trang." Người phụ nữ… Ân, chuẩn xác mà nói hẳn là một cô gái, sau khi tháo bỏ lớp trang điểm, nhìn qua trẻ hơn rất nhiều: "Ta gần nhất trên mặt có chút dị ứng, không tẩy trang, ngày mai sợ là muốn nổi bệnh sởi."


Trần Nặc gật gật đầu.


"Cái kia, có thể lại giúp ta một việc sao?"


Trần Nặc không nói lời nào, lẳng lặng nhìn cô gái này.


"Chìa khóa ta rơi mất đi, bạn cùng phòng của ta còn chưa có trở lại, ta có thể mượn điện thoại của ngươi để gọi cho bạn cùng phòng của ta sao?"


"Ngươi không có điện thoại sao?"


Cô gái bất đắc dĩ lấy ra một chiếc điện thoại Motorola màu đỏ: "Không điện."


"… Đánh đi." Trần Nặc một chỉ vào điện thoại bàn bê cạnh TV.


Cô gái hì hì cười một tiếng, đi qua cầm điện thoại lên ấn một dãy số.


"Uy! Khúc Hiểu Linh!! Ngươi chừng nào thì trở về a!! Chìa khoá ta ném đi a! Khả năng nhét vào phòng thay quần áo! Ngươi còn tại công ty sao? Mau giúp ta tìm xem!! Cái gì… Ngươi còn bao lâu nữa a! ?Mẹ kiếp! Đám này khách nhân đáng ghét như thế a? Ngươi tranh thủ thời gian ứng phó tốt rồi trở về a, ta hiện tại không có chìa khoá đều không thể vào nhà a!"


Sau khi cúp điện thoại, cô gái ngượng ngùng nói: "Bạn cùng phòng của ta còn một chút thời gian mới có thể trở về, ta có thể ở đây đợi cô ấy về được hay không?"


Trần Nặc không nói lời nào.


"Giúp một chút đi mà tiểu suất ca." Cô gái cười tủm tỉm đi tới, ngồi ở trên ghế sa lon, lấy ra thuốc lá đến đưa một cây: "Đều là hàng xóm, không cần phải lạnh lùng như vậy nha."


Trần Nặc nhìn cô gái đưa tới thất tinh, lắc đầu: "Ta không hút hỗn hợp."


"Vậy ta hút a." Cô gái tùy tiện cầm gạt tàn thuốc trên bàn đăt ở trước mặt mình, đánh lửa, điểm, phun ra ngụm khói.


"Tiểu suất ca a, chúng ta là hàng xóm, nhưng xưa nay đều không nói lời nào đâu."


"Ngươi muốn nói cái gì?"


"Rất nhiều a!" Cô gái khoa trương cười, khoát tay: "Nhận thức một chút nha, ngươi tên là gì a?"


"Kim Thành Vũ."


Nhìn, đây căn bản chính là không muốn trò chuyện cùng đối phương.


Cô gái bị chẹn họng một chút, cũng không có buồn bực, hì hì cười một tiếng: "Cái gì Kim Thành Vũ a! Ta còn là Trương Bá Chi đâu."


Ân, năm 2001, Trương Bá Chi đã là đại hồng đại tử, đóng cùng vua hài kịch, lại diễn qua Tinh Ngữ Tinh Nguyện, chính là ngọc nữ minh tinh nổi tiếng nhất ở thời đại này.


Bất quá ngọc nữ này sao…


Ân, lại nói Trần lão sư cũng đã bắt đầu học chụp ảnh đi.


Trần Nặc nhìn cô gái này một chút: "Không, ngươi không xứng. Dung mạo của ngươi không đẹp."


"…"


Cô gái sửng sốt mấy giây, mới cố gắng đem câu nói này tiêu hóa hết: "Ngươi bình thường đều nói chuyện như vậy với người khác sao?"


"Bình thường sẽ không." Trần Nặc thản nhiên nói: "Nếu như ban đêm có khách không mời mà đến tới cửa quấy rầy ta nghỉ ngơi, kia lại khác biệt."


Nói rồi, ánh mắt Trần Nặc nhìn về hướng cửa chính của nhà mình.


Ý là: Ngươi có thể đi.


Bất quá, Trần Nặc đánh giá thấp da mặt của cô gái này.


Cô gái khoát khoát tay: "Được được được, vậy ta không nói nữa vậy."


Thế là lại trầm mặc.


Trần Nặc thở dài, ngồi một hồi, nước đã sôi, đi vào trong phòng bếp rót phích nước nóng.


Thời điểm đi ra, lại phát hiện cô gái này đã nghiên người tựa vào ghế sa lon, thế mà ngủ thiếp đi.


Nhíu nhíu mày, Trần Nặc đi qua, đem TV tắt đi, sau đó cầm lấy một quyển sách, ngồi trên ghế sa lon lật từng trang sách.


Chương 159

Bình Luận (0)
Comment