Chương 1602
Lời Tiên Tri Đầu Tiên (3)
Người đàn ông lắc đầu, cũng không biết là không tin lời Trần Nặc, hay là thở dài ngao ngán vì tên nhóc trong thành phố này nghịch ngợm.
Nhưng trong núi Ngưu Thủ này quả thật có một cái hồ, người gần đó đều rất quen thuộc, mà người bên ngoài cũng không biết.
"Cái kia… Sư phụ, ngươi xem bây giờ trời cũng sắp tối rồi, có thể đi nhờ xe của ngươi một đoạn không?" Trần Nặc cười hỏi.
"Ngươi đi đâu?" Người đàn ông suy nghĩ một chút, cũng là một người sảng khoái: "Máy kéo này của ta cũng không lái được tới thành Kim Lăng, ta chỉ đến xưởng cát đá phía trước, đây là xe trong xưởng, không thể lái đi lung tung."
"Đi về phía bắc là được… Ngươi đưa ta đi một đoạn được không?" Trần Nặc nói xong, đưa tay sờ túi.
Trong túi, có nửa bao thuốc Hoa Tử, Trần Nặc móc ra, rút một cây ném cho người đàn ông.
Người đàn ông tiếp nhận, đầu tiên là cả kinh!
Hoa Tử?!
Ngay cả giám đốc nhà xưởng cũng không thể lấy ra!
Nghe nói là lãnh đạo lớn mới có thể hút loại thuốc này.
"Được, đi lên, ngươi nhớ vịn cho chắc, đừng ngã xuống a."
Trần Nặc qua loa đáp lại, xoay người nhảy lên, đặt mông ngồi xuống.
Máy kéo khởi động, người đàn vừa nhìn đường, vừa nói chuyện với Trần Nặc.
"Nhóc con, sao ngươi lại từ trong thành chạy đến nơi này câu cá? Trong thành phố hẳn cũng có sông hồ a."
Trần Nặc thuận miệng trả lời: "Nghe bạn bè nói nơi này có một cái hồ nước, chưa từng thấy nên mới tới đây chơi."
"A, nhìn bộ dáng của ngươi, da mỏng thịt mềm, hẳn là chưa bao giờ làm việc nặng? Con cháu nhà cán bộ phải không?"
"Ách?"
"Vừa nhìn là thấy được, nếu không, người bình thường ai hút loại thuốc này a!"
Máy kéo chạy được khoảng hơn mười phút, con đường dưới bánh xe rốt cục đã từ con đường đất đá rách nát, biến thành con đường hơi chỉnh tề một chút.
Nhưng cũng là loại đường mà ngay cả tỉnh lộ cũng chưa tới.
Trần Nặc chú ý tới, hai bên đường, ngay cả đèn đường cũng không có.
Xa xa rốt cục xuất hiện một mảnh phòng ốc, cảm giác nhìn vào khá rách nát và bụi bặm.
Một khuc vực toàn là nhà nông ở nông thôn, chỉ là hai bên đường, mơ hồ nhìn thấy một tiệm cơm nhỏ, còn có một cửa hàng nhỏ.
Thoạt nhìn bảng hiệu cũng đã rất lâu.
Tiến vào nông thôn, phòng ốc hai bên với vách tường gạch đỏ cùng vôi trắng, được sơn bằng những khẩu hiệu với nhiều màu sắc khác nhau khiến Trần Nặc cảm thấy rất tươi mới và tràn đầy cảm giác về thời đại.
"Mười năm trồng cây, trăm năm trông người!"
"Nếu muốn giàu có, sinh ít con nuôi nhiều lợn!"
"Quyết liệt đả đảo cường hào ác bá!"
"XX bạch tửu, tỉnh bộ ưu tú quốc gia xuất sắc!"
Trần Nặc mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào tòa nhà trước mắt này, những khẩu hiệu này! !
Máy kéo dừng lại ở phía bên kia của ngôi làng.
Người đàn ông lái máy kéo quay đầu: "Nhóc con!"
"A?"
"Ngươi muốn về thành thì phải đi thẳng về phía trước, tới ngã tư phía trước ta sẽ rẽ trái trở về nhà xưởng."
"À, vậy ta xuống xe ở đây." Trần Nặc nói xong, nhảy xuống đất.
Người đàn ông do dự một chút, đại khái bởi vì điếu thuốc Hoa Tử trân quý kia, có lòng tốt hỏi một câu: "Đã trễ như vậy, sao ngươi mới lại trở về thành phố?
Muốn trở về thành phố nhất định phải tới trạm xe buýt thuộc trấn Mạc Lâm phía trước, mỗi ngày đều có xe buýt đi vào thành phố, hai chuyến buổi sáng, hai chuyển buổi tối. Giờ này, chuyến xe buýt cuối cùng đã rời đi, ngươi trở lại thành phố bằng cách nào?"
Trần Nặc bình tĩnh nói: "Không có việc gì, ta tự có biện pháp trở về, ta tự mình đi vào trong trấn, tìm một nơi có thể nói chuyện, có người đến đón ta."
Người đàn ông gật đầu: "Được rồi, vậy ta không quản ngươi."
Suy nghĩ lại, người đàn ông vẫn bổ sung một câu: "Ta thấy ngươi cũng khá hào phóng, lần sau đến đây chơi, không nên một mình chạy vào núi rồi tới hồ, trong núi có rắn với lợn rừng, ngươi chạy di một mình như vậy dễ bị tai nạn.
Nếu ngươi muốn chơi, lần sau đến xưởng cát đá để tìm ta, ta sẽ đưa ngươi đi chơi."
Trên mặt Trần Nặc bỗng nhiên lộ ra vẻ tươi cười: "Được!"
"Ừm, ngươi nhớ kỹ tên ta, lần sau trực tiếp đến xưởng cát đá tìm ta là được…"
"Ta biết ngươi là ai, ta nhận ra ngươi."
"Ha?" Người đàn ông có chút sửng sốt.
"Trước kia ta từng tới nơi này, đã cùng bạn bè gặp qua ngươi một lần, nhưng lần đó có nhiều người, có lẽ ngươi không nhớ rõ ta." Trần Nặc thuận miệng biên soạn một lý do: "Ngươi họ Tiêu đúng không? Biệt danh Tiêu lão đại!"
"… Mẹ kiếp, ông đây có danh tiếng lớn như vậy từ khi nào vậy? Đến cả người thành phố các ngươi còn biết ta?"
Người trước mắt rõ ràng là ông chủ Tiêu Quốc Hoa Tiêu trẻ hơn mười tuổi!
Trần Nặc thở dài.
Ngươi không biết sao?
Ông đây đã bắt cóc ngươi hai lần, còn khiến ngươi phải tổ chức teambuilding hai lần…