Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 1603 - Chương 1603 Lời Tiên Tri Đầu Tiên (4)

Chương 1603

Lời Tiên Tri Đầu Tiên (4)


Nhìn theo Tiêu Quốc Hoa lái máy kéo đi xa…


Trần Nặc nhìn sắc trời, nhìn nhà cửa thôn xóm gần đó.


Nhanh chóng đi vào quán cơm nhỏ ven đường bên cạnh, trực tiếp đi tới quầy, nhìn lướt qua, cầm lấy một tờ báo cũ đặt ở quầy.


Nhìn lướt qua ngẩng đầu lên.


"Ăn cơm à? Có rau xào, có bia!" Ông chủ phía sau quầy ân cần ngẩng đầu lên.


Trần Nặc suy nghĩ một chút, sờ sờ túi…


Sau đó lấy ví ra.


Không được, tiền trong ví của mình, sợ móc ra sẽ gây phiền toái.


"Ông chủ, cho ta mượn một tờ báo với, muốn đi vệ sinh mà không mang theo giấy."


Sắc mặt ông chủ lập tức không còn ân cần nữa, nhưng vẫn không kiên nhẫn khoát tay áo: "Lấy đi lấy đi."


Trần Nặc cầm tờ báo nhanh chóng đi ra khỏi cưaar hàng, đứng ở ven đường, nương theo tia ánh mặt sắp trời lặn cuối cùng, vẫn còn có chút không cam lòng lướt qua ngày tháng phía trên…


Năm 1981.


"… Mẹ kiếp!"


Trần Nặc miệng phun đầy câu chửi mắng, sau đó nhịn không được, ngẩng đầu lên hướng về phía mặt trời, hung hăng khoa tay múa chân giơ ra một ngón giữa.


Kim Lăng năm 1981 trông như thế nào?


Quân Giang Ninh nơi có trường trung học Số 8 của Trần Nặc, còn chưa phải là quận Giang Ninh.


Lúc này được gọi là huyện Giang Ninh, là một huyện thành phụ cận thành Kim Lăng.


Con phố màTrần Nặc sống, tiểu khu này mới chỉ được xây dựng chưa đầy hai năm.


Hơn mười năm sau bị năm tháng mưa gió rửa sạch, không còn được như hiện tại.


Tòa nhà mới tinh, nhưng ban công của mỗi gia đình về cơ bản cũng không có cửa sổ kính thép đóng kín thường thấy được ở các những năm sau này.


Con đường hẹp.


Không giống như tương lại, tùy tiện chọn một con đường, ít nhất đều là bốn làn xe hai chiều.


Những căn nhà bên đường, về cơ bản không thể nhìn thấy được các tòa nhà có năm tầng trở lên.


Thậm chí đại bộ phận kiến trúc cao nhất cũng chỉ có hai ba tầng.


Trần Nặc tản bộ trên con đường bên ngoài tiểu khu của mình, nhìn tòa nhà xa lạ…


Tòa nhà cao nhất ở khu này chính là nhà khách quốc doanh ở ngã tư.


Có ba tầng.


Đã đi ngang qua trường số 8, hoàn toàn không nhận ra.


Đừng nói là cơ sở quốc tế sau này.


Ngay cả khuôn viên trường trung học Số 8 cũng khiến Trần Nặc hoàn toàn không nhận ra được.


Tòa nhà giảng dạy là hai tòa nhà bằng đất có hai tầng.


Sân chơi là một khu đất cỏ.


Trông rách nát lại nhỏ hẹp.


Trần Nặc không về nhà.


Năm 1981…


Trong khoảng thời gian này, cả thành Kim Lăng, không có ai nhận ra mình!


Cho dù là Trần Diêm La cũng vậy, hay là Trần Nặc nguyên chủ cũng thế.


Năm 1981, còn chưa được sinh ra!


Trần Nặc đi hơn một tiếng đồng hồ ở ven đường, cũng không nghĩ ra…


Mình từ năm 2002, lại một bước nhảy đến năm 1981?!


Khả năng lớn nhất duy nhất, cũng chỉ có liên quan đến Trần Kiến Thiết!


Mình giết chết Trần Kiến Thiết! Cắn nuốt tinh thần lực của hắn.


Và rồi… Trước mắt tối sầm lại.


Quay trở lại năm 1981!!


Cái thời kỳ mà mình còn chưa được sinh ra!!!


Không thể trở về nhà.


Hiện tại người ở trong căn nhà thuộc tiểu khu kia, ở cũng không phải Âu Tú Hoa, càng không phải đán người là Lộc Tế Tế.


Mà là…


Bà của Trần Nặc!!!


Cho tới bây giờ Trần Nặc cũng chưa từng gặp qua bà lão trong ảnh chụp được treo trên tường nhà kia!


Trần Nặc đi trên đường hơn một tiếng đồng hồ, trong đầu cũng đã suy nghĩ hơn một tiếng đồng hồ.


Cuối cùng, hắn đã sắp xếp lại những suy nghĩ của mình.


Kế hoạch khả thi duy nhất… Không có gì hữu ích…


Tìm Trần Kiến Thiết trước!!!


Nhà máy bột mì trực thuộc cục Lương thực Kim Lăng.


Nằm ở quận Hạ Quan phía bắc của thành phố Kim Lăng.


Ừm, vào những năm sau thì khu vực này đã bị thu hồi và sáp nhập với các khu vực khác.


Tuy nhiên, ở năm 1981, nó vẫn còn tồn tại.


Nhà máy bột mì ở bờ sông - nghe nói những năm đầu nhà xưởng được xây dựng ở đây vì gần sông, nhà xưởng có thể xây dựng cầu cảng riêng, dùng nước và tàu để vận chuyển lúa mì và bột mì sản xuất.


Dưới màn đêm, đứng bên ngoài cổng nhà xưởng bột mì…


Mang phong cách của các doanh nghiệp nhà nước thuộc những năm 1980, có một dòng khẩu hiệu rất lớn ở cổng nhà xưởng:


"Phấn dấu trăm ngày sản xuất không có tai nạn!"


"Phấn đấu đạt được bốn hiện đại hóa!"


Bên cạnh cổng nhà xưởng, còn cắm một lá cờ đỏ nhỏ.


Khi sắc trời đã tối, theo lý thuyết thời điểm này, nhà xưởng hẳn đã sớm tan tầm.


Nhưng bên cạnh cửa nhà xưởng, bên cạnh phòng truyền thông, vẫn có không ít người tụ tập.


Một số người vẫn còn cầm hộp cơm trưa, dừng lại ở đó, hút thuốc, ăn uống, trò chuyện.


Nghị luận sôi nổi.


Trần Nặc yên lặng đi tới, làm bộ ngồi xổm xuống buộc dây giày, sau đó lẳng lặng nghe vài câu.


Không đến nửa phút sau, sắc mặt Trần Nặc biến đổi!


Những người này đều là công nhân trong nhà xưởng, đều sống ở các hộ gia đình trước cửa nhà xưởng, sau khi tan tầm tụ tập ở chỗ này, vừa ăn cơm vừa tán gẫu chuyện phiếm chuyện lớn phát sinh hôm nay trong nhà xưởng!


Những chuyện mà mấy người này nói nhiều nhất chính là hôm nay nhà xưởng bột mì xảy ra một sự kiện lớn!


Hôm nay, nhà xưởng có ngươi chết!


Tai nạn sản xuất, một công nhân trong khi làm sạch mái nhà kho đã rơi vào một bể dự trữ lúa mì …


Cái bể khổng lồ với bốn tầng được đóng kín!


Bởi vì phía dưới đống lúa mì có thể có lỗ hổng, sau khi có người rơi vào, lúa mì đổ ập xuống, người đó trực tiếp lún xuống phía dưới, bị đè ở dưới hàng tấn lúa mì, chôn vùi ở bên trong.


Bởi vì nó là một bể kín, người trong nhà xưởng muốn cứu người cũng chỉ có thể đào lúa mì từ phía dưới.


Quá trình này kéo dài trong thời gian KHÁ dài.


Chờ đến cuối cùng khi đưa được người ra, đối phương đã sớm chết ngạt.


Những người này nghị luận sôi nổi, chính là chuyện lớn phát sinh trong nhà xưởng hôm nay! !


Mà Trần Nặc nghe xong, trong lòng rõ ràng sáng có suy nghĩ!!!


Trần Kiến Thiết đã nói tới chuyện này!!!


Ngày xảy ra tai nạn sản xuất trong nhà xưởng!


Cũng là ngày Trần Kiến Thiết nghe được giọng nói tiên tri trong mộng…


Lời tiên tri đầu tiên!!


Chương 1603

Bình Luận (0)
Comment