Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 1604 - Chương 1604 Trần Diêm La Đại Nghĩa Diệt Thân (1)

Chương 1604

Trần Diêm La Đại Nghĩa Diệt Thân (1)


Những năm 1980 ở Trung Quốc, phong cách kiến trúc nói chung, màu sắc chủ yếu là ba màu đen, trắng, xám.


Sau khi kinh tế phát triển, có những thứ ở thời đại này tuyệt đối không thấy được trong tương lai.


Các hộ gia đình của nhà xưởng bột mì rất rộng, được xây dựng cách bờ sông không xa, đều là nhà gạch ngói một tầng, loại căn hộ tốt hơn một chút, cũng chính là nhà ống được xây dựng vào những năm 1960 1970 - bởi vì được xây dựng trong thời kỳ Liên Xô viện trợ cho Trung Quốc, loại kiến trúc này có một cái tên đặc biệt mang cảm giác thời đại: Tòa nhà Khrushchev.


Những người có thể ở trong nhà ống thời đại này có thể được xem là loại người cao cấp, chỉ có công nhân già đủ tuổi, cấp bậc đủ cao, hoặc là lãnh đạo nhà xưởng mới có thể được phân ra.


Trần Kiến Thiết lúc này chỉ là một tài xế trong đoàn xe, lúc này vẫn còn ở nhà gỗ.


Hơn nữa bởi vì chưa lập gia đình, cũng không thể ở một căn phòng đơn, mà phải cùng một người khác trong đoàn xe chung phòng.


Trần Nặc đi một vòng dọc theo khu nhà xưởng.


Nhà máy nhà nước của thời đại này, khu vực hộ gia đình thực sự lớn ngang với một trấn nhỏ riêng biệt, cơ sở vật chất sinh hoạt bên trong đầy đủ.


Một xã hội nhỏ có đủ cung ứng và tiếp thị, có thể mua củi gạo dầu muối, có thể đến trường mẫu giáo, trường tiểu học.


Ngoài ra còn có cả tiệm cắt tóc, phòng tắm v.v.


Trần Nặc đi dạo một vòng trong khu hộ gia đình, đầu tiên là mò mẫm trong bóng đêm chạy vào trong kho bảo hiểm lao động, tìm một bộ đồng phục công nhân để thay, ở trong phòng truyền thông của nhà kho liếc trộm một cái, trên bàn còn có nửa gói thuốc lá rất phổ biến trong giới công nhân thời đại này —— Trung Nguyên, giá bán lúc này đại khái là hai hào một gói. Trần Nặc trực tiếp cầm nhét vào trong túi.


Nếu không, áo len cùng quần jean hắn mặc trên người quá mức chói mắt ở thời đại này.


Sau khi thay một bộ đồng phục bụi bặm, Trần Nặc soi mình trong cửa sổ thủy tinh, khá ổn.


Đi tới ngã tư, cũng chính là khu sinh hoạt của nhà xưởng, ngã tư có đèn đường —— có thể xem là cao cấp ở thời đại này.


Có người vây quanh dưới ánh đèn đường, kê một chiếc bàn nhỏ và mấy chiếc chiếu nhỏ, quanh đó chơi bài poker.


Khung cảnh này, cũng chỉ ở thời đại này mới có.


Buổi tối không đánh bài trong phòng mà lại ra bên ngoài dưới ánh đèn đường —— đơn giản vì muốn mượn chút ánh sáng kia, tiết kiệm chút tiền điện.


Trần Nặc nhàn nhã tiến lại gần, làm bộ vây quanh đó quan sát công nhân đánh bài một lát, sau đó còn đưa cho người ta một điếu thuốc.


Đối phương nhìn thoáng qua điếu thuốc Trung Nguyên mà Trần Nặc đưa tới, cười tủm tỉm từ chối, trở tay lấy ra một gói Hồng Mai hơi cao cấp hơn, đưa cho Trần Nặc một điếu.


Trần Nặc nhìn thoáng qua, hiểu được, đoán chừng người trước mắt vẫn là một vị lãnh đạo nhỏ.


Tại sao lại là một vị lãnh đạo nhỏ?


Bởi vì thời điểm này, lãnh đạo thật sự sẽ hút Hồng Tháp Sơn. Mà Hoa Tử… Chỉ có các quan chức cấp cao có thể rút ra.


"Hỏi thăm ngài một chút chuyện được không?" Trần Nặc cười cùng.


Vị lãnh đạo nhỏ nhìn Trần Nặc một cái: "Ngươi không phải người trong nhà xưởng của chúng ta phải không? Ta chưa bao giờ gặp qua ngươi, nhưng… Khuôn mặt này lại có chút quen mắt."


Trần Nặc cười nói: "Trần Kiến Thiết, ngài biết chứ?"


"Trần Kiến Thiết sao?" Đối phương đánh giá Trần Nặc, sau đó nở nụ cười: "Ngươi là ngươi thân của hắn ta sao? Ta cứ tự hỏi sao nhìn ngươi lại quen quen, trông rất giống với hắn ta."


"Anh em họ hàng xa." Trần Nặc cười nói một câu: "Ta tới tìm hắn ta chơi, mà ta lại không tìm được nhà hắn."


"Làm anh em với nhau mà không biết được nhà nhau sao?" Đối phương trêu chọc một câu.


Trần Nặc gãi gãi đầu: "Cái kia… Trước kia đã tới một lần, tối nay tới, nhưng đèn mờ quá, không tìm được chỗ."


Đối phương ngược lại cũng không nghĩ nhiều.


Thời đại này, con người có thể xem là đơn thuần. Hơn nữa, thứ nhất là Trần Nặc nhìn mi thanh mục tú, cũng không giống như người xấu.


Thứ hai, trông hắn cùng Trần Kiến Thiết có năm sáu phần giống nhau, nếu nói hai người không phải thân thích cũng không ai tin.


Mà thứ ba, đầu năm nay, khu sinh hoạt của nhà xưởng quốc doanh, đều có trị an rất tốt, cơ hồ chính là một xã hội nhỏ có trật tự, người ngoài tới nơi này gây án gì đó đều là tự mình tìm khổ.


Những thanh niên sau này không biết, thời đại này, phàm là loại nhà xưởng quốc doanh này đều sẽ có khu bảo vệ riêng—— mà loại phòng bảo vệ này, đa phần đều trâu bò.


Nhiều người trong số họ có biên chế dân quân, dân quân!


Một số ít dân quân bảo vệ trong nhà xưởng lớn, thậm chí còn được trang bị súng!


"Ngã tư phía trước kia, ngươi đi thẳng, sau đó nhìn thấy đèn đường thì rẽ trái đi vào, nhìn thấy một nhà lầu nhỏ màu đỏ hai tầng, nhà gỗ dưới lầu, cửa thứ hai chính là nhà của Trần Kiến Thiết."


Trần Nặc nghe cẩn thận, cười tủm tỉm cảm ơn người ta, xoay người rời đi.


"Giờ này hắn chưa chắc đang ở nhà a. Cái tên này cũng không thành thật, vừa tan tầm liền thích đi dạo khắp nơi ra ngoài chơi."


"Không có việc gì, hắn không ở nhà thì ta chờ hắn trở về." Trần Nặc cười xoay người xua tay với người này.


Chương 1604

Bình Luận (0)
Comment