Chương 1605
Trần Diêm La Đại Nghĩa Diệt Thân (2)
Trần Nặc dựa theo con đường người nọ chỉ, cứ như vậy một đường đi xuống.
Lúc này còn chưa đến tám giờ tối, trời đã tối nhưng trong khu sinh hoạt vẫn còn nhiều nhà còn thữa.
Đi trên đường, còn có thể nhìn thấy ánh đèn trong người ở hai bên.
Có người vừa trực ca tối về và nấu cơm, có người đánh con khóc nức nở… Còn có mấy hộ gia đình tụ tập cùng nhau xem TV…
Đi tới ngã tư, Trần Nặc đang chuẩn bị dựa theo người chỉ đường mà rẽ trái, bỗng nhiên dư quang khóe mắt cũng không biết quét tới cái gì, đột nhiên dừng bước, sau đó khóe miệng lộ ra ý cười cổ quái, chậm rãi đi tới ven đường.
Tại ngã tư, tiệm cắt tóc trong khu sinh hoạt vẫn mở cửa.
Cửa kính đã đóng, nhưng bên trong vẫn còn đèn sáng.
Tiệm cắt tóc của thời đại này thực sự chính là tiệm cắt tóc - không có gì khác ngoài cắt tóc… Cái gì mà nhuộm tóc gội đầu, hoàn toàn không có.
Ừm, vẫn có một hạng mục khác: Ngươi có thể cạo râu.
Hình dáng của chiếc ghế cắt tóc mang đầy cảm giác thời đại, trông có vẻ cồng kềnh, giống như loại ghế trong mấy phòng khám nha khoa.
Hai cô gái trong cửa hàng đang ngồi cười nói trên băng ghế bên cạnh, cũng không biết là đang trò chuyện gì.
Trần Nặc tinh mắt, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô nương ngồi gần cửa bên trái.
Khuôn mặt trái xoan, dáng người gầy nhỏ, hai má hồng hào, tướng mạo cực kỳ thanh tú. Buộc một chùm tóc đuôi ngựa phía sau.
Mặc một chiếc áo sơ mi có thể xem là rất hợp thời trang ở thời đại, trên tay áo dài còn có hai tay áo bảo vệ.
Tay áo bảo hộ có thể được coi là đặc sản của thời đại này, hơn nữa cũng không phải là thứ mà người bình thường dùng, mà ví dụ như những nhân viên tài chính hoặc kế toán mới có thể đeo.
Cô gái ăn mặc đơn giản nhưng sạch sẽ. Ngồi đó cùng với một cô gái khác, cả hai đều cúi đầu đọc tạp chí.
Lúc Trần Nặc đi tới cửa quan sát bên trong, người bên trong kinh động, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cửa một cái, ngữ khí không quá khách khí: "Tan tầm tan tầm, muốn cắt tóc thì ngày mai lại đến!"
Trần Nặc không hé răng, chỉ đứng ở đó cười cười, ánh mắt chỉ nhìn cô gái thanh tú ngồi đó.
A…
Âu Tú Hoa không nói dối a.
Khi còn trẻ, vị mẫu thân đại nhân này… Đúng là một mỹ nhân.
Nhìn Âu Tú Hoa ngồi ở đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tràn đầy khí tức thanh xuân…
Ừm, tính tuổi tác, lúc này cô cũng chỉ hơn hai mươi tuổi.
Suy nghĩ một chút, Trần Nặc dứt khoát cất bước đi vào cửa.
Sắc mặt cô gái bên trong có chút khó coi, đứng lên khó chịu nói: "Ai! Ngươi bị sao vậy, đã nói với ngươi là đã nghỉ làm!"
Miệng nói khó chịu, nhưng thật ra động tác trong tay lại rất nhanh.
Trần Nặc tinh mắt, ngắm nhìn hai cô gái đang nhanh chóng thu thập tạp chí đang lật trong tay lại.
Tạp chí có nhiều màu sắc, hình trên trang bìa khá thời trang, hình như là một phụ nữ với mái tóc uốn sóng lớn.
Ừm, hiểu rồi.
Hai cô gái thừa dịp buổi tối tan tầm không có người, lén tới đây chơi rồi đọc tạp chí.
Tạp chí này chắc hẳn cũng không phải là loại tạp chí đứng đắn.
Đương nhiên, hẳn cùng không phải loại thật sự không đứng đắn kia —— loại kia còn chưa có ở thời đại này.
Cái gọi là không đứng đắn, nhiều nhất cũng chỉ là về thời trăng, phức tạp hơn thì là kiểu điện ảnh.
Ở thời đại bao trùm khí thế bảo thủ này, ăn mặc hơi thời trang một chút, ăn mặc hơi quyến rũ một chút, cho dù là tóc uốn, đều sẽ bị người nói ở sau lưng là không đứng đắn.
Nhưng lòng yêu cái đẹp thì ai mà chả có, huống chi là mấy cô gái trẻ.
Sắc mặt Âu Tú Hoa có chút khẩn trương —— buổi tối cô cùng với người chị em của mình len lén tới nơi này để xem tạp chí, nghe nói một người bạn của chị em mình đi công tác ở miền nam đã mang về mấy quyển tạp chí, phía trên đều là về các kiểu ăn mặc thời trang.
Một cô gái khác, thực ra chính là thợ cắt tóc trong tiệm cắt tóc, trên người mặc áo blouse trắng.
Đúng vậy, chính là áo blouse trắng.
Ở thời đại này, thợ cắt tóc và bác sĩ đều sẽ mặc một chiếc áo blouse trắng.
Cô thợ cắt tóc này nhìn cũng có chút nóng bỏng, đứng lên ngăn ở trước mặt Trần Nặc, thuận tay cầm chổi bên tường: "Đi ra ngoài, tan tầm còn vào đây làm gì, ta quét nhà đóng cửa! Đừng cản đường!"
Nói xong, cầm chổi ở trên mặt đất quẹt vài đường trước mặt Trần Nặc, chổi cơ hồ muốn quét lên giày trần nặc.
Trần Nặc cười cười, lui ra ngoài hai bước: "Ta không cắt tóc, ta chỉ muốn hỏi đường."
Đứng dưới ánh đèn, cô thợ cắt tóc thấy rõ mặt Trần Nặc —— thần sắc của cô bỗng nhiên trở nên hòa khí.
Được rồi, vẫn là câu nói kia, bất kể thời đại nào, đẹp trai sẽ gặp may.
Trần Nặc mi thanh mục tú răng trắng môi hồng, đặc biệt phù hợp với loại thẩm mỹ mà các cô gái ở thời đại này thích.
Nhân tiện, thần tượng quốc dân được các cô gái mến mộ nhất trong thời đại này, chính là thầy Đường Quốc Cường.
Đúng vậy, chính là người "Ta chưa từng thấy người nào vô sỉ như vậy" và "Học kỹ thuật máy xúc nhà nào tốt hơn".