Chương 1606
Trần Diêm La Đại Nghĩa Diệt Thân (3)
"Ngươi… Không cắt tóc?" Cô thợ cắt tóc ngược lại có chút do dự: "Cái kia… Nếu ngươi muốn nhanh chóng chỉnh lại tóc cũng được, ta có thể đóng cửa trễ một chút…"
Trần Nặc có chút sửng sốt.
Mình xem như… hưởng lợi nhan sắc?
"Vậy thì cắt chút đi." Trần Nặc cười cười đi tới, ngồi trên ghế cắt tóc.
"Được rồi!"
Cô thợ cắt tóc cao hứng cầm lấy một chiếc khăng choàng màu trắng, nhét cổ áo Trần Nặc rồi bao quanh hắn, sau đó lấy từ trong một cái túi da ra chiếc tông đơ của thợ cắt tóc.
Âu Tú Hoa ngồi bên cạnh vừa nhìn, liền muốn đứng dậy: "A, Tiểu Vũ ngươi làm việc đi, ta về nhà trước."
"Nhanh thôi." Cô thợ cắt tóc vội vàng ngăn lại: "Ta cắt đầu tóc rất nhanh, nhiều nhất là một phút, ngươi chờ ta một chút, dù sao ngươi về nhà cũng chỉ có một mình nhàm chán ah. Chỗ ta có tạp chí, chúng ta đọc chung."
Âu Tú Hoa nghe vậy, có chút do dự, cũng không biết thật sự cảm thấy trở về cũng chỉ có một mình nhàm chán, hay là nhớ thương quyển tạp chí kia, ngược lại một lần nữa ngồi xuống.
Cô thợ cắt tóc bắt đầu nhanh nhẹn ấn đầu Trần Nặc xuống rồi xuất thủ.
Trần Nặc ngay từ đầu nhịn không được nhìn Âu Tú Hoa trong gương.
Nhưng liếc mắt vài cái, thật sự không nhịn được nữa.
Nhìn vào mái tóc của mình trong gương …
Trần Nặc thở dài: "Cô gái à…"
"Gọi là cô gái gì! Gọi nữ đồng chí, là nữ đồng chí!" Cô thợ cắt tóc trừng mắt: "Nói chuyện cho đàng hoàng, sao lại đi học mấy tên lưu manh!"
Trần Nặc cười không phản đối: "Cái kia, nữ đồng chí này, ngươi là học đồ đúng không?"
"Ha?" Cô gái thợ cắt tóc sửng sốt, có chút chột dạ: "Sao ngươi biết?"
"Ngươi cạo đầu… Ngươi cạo chân tóc trước cho ta, rồi lại đẩy về phía sau một chút, ta có thể đi làm a ca."
"A ca gì cơ?"
"Người triều Thanh a." Trần Nặc thở dài, khoa tay múa chân mô tả tóc trên đầu.
Cô thợ cắt tóc có chút đỏ mặt quẫn bách, nhưng ngược lại trừng mắt ấn đầu Trần Nặc một cái: "Thành thật đừng nhúc nhích! Ngươi là thợ cắt tóc hay ta là thợ cắt tóc? Ngươi thì biết gì, đó là cách ta cắt!"
"… Không thì ngươi cạo trọc cho ta." Trần Nặc thở dài: "Vậy còn ngầu hơn."
"Vậy… Cũng được." Cô gái thở phào nhẹ nhõm —— tay nghề của cô quả thật có chút vụng về, ban ngày đều là sư phụ chính trong tiệm cắt tóc cạo đầu cho người ta, người học việc như cô cũng chỉ có tranh thủ buổi tối phụ trách thử tay nghề.
Đầu trọc thì đơn giản hơn rất nhiều.
Không đến mười phút đồng hồ, đầu Trần Nặc, cơ bản liền biến thành Lỗi ca của trước kia.
Trơn bóng, dưới ánh đèn còn có thể phản chiếu.
Cô thợ cắt tóc này mặc dù tay nghề không phải là xấu, nhưng đầu trọc thì vẫn đẹp hơn.
Trần Nặc thuận tay sờ sờ đầu, trơn bóng!
Cô thợ cắt tóc quét tóc trên cổ hắn, giữ khăn choàng: "Được rồi!"
Trần Nặc nhìn đầu trọc trong gương, cười cười đứng dậy: "Cảm ơn."
"Trả tiền đi."
"Ách…"
"Có phiếu cắt tóc thì một hào, không có phiếu thì trả hai hào."
Trần Nặc:…
Phiếu cắt tóc là cái gì, Trần Diêm La chưa từng thấy qua a.
Còn tiền thì…
Mình ngược lại có, nhưng cái loại tiền giấy hàng trăm màu đỏ này, lấy ra chỉ sợ sẽ dọa ngươi a!
Không chừng cô gái này sẽ quay mặt gọi điện cho cảnh sát.
Thời đại này, không có tờ 100 Nhân Dân Tệ!
Tiền Trung Quốc có mệnh giá lớn nhất hiện tại là 10 Nhân Dân Tệ, dân gian thường gọi là "đại đoàn kết".
"Cái kia, ta không mang theo tiền, nợ có được không?"
Cô gái hắn rất dễ nói chuyên, đi đến phía sau quầy lấy ra một cuốn sách ném lên bàn: "Ngươi đăng ký đi."
"Đăng ký?"
"Đúng vậy, ngươi là người trong xưởng nào, tên, viết ở đây. Ngày mai có thể mang tiền hoặc phiếu đến, sau đó trừ vào."
Hiểu rồi.
Dù sao cũng không phải tiệm cắt tóc bên ngoài, là tiệm cắt tóc trong khu sinh hoạt của nhà xương, chỉ phục vụ người của nhà xương, ngược lại có thể ghi nợ.
Trần Nặc suy nghĩ một chút, cầm lấy bút: "Ta không phải người thuộc nhà xương này, ta tới tìm người thân, ngày mai để hắn tới có được không?"
"… Cũng được, viết tên người thân của ngươi vào đây."
Thật ra cũng thật sự dễ nói chuyện —— hơn nữa còn có một tầng nguyên nhân.
Thời điểm này, cho dù là thợ cắt tóc nhà xưởng cũng đều là ăn cơm nhà nước, tiệm cắt tóc không phải của mình, là của nhà nước, thợ cắt tóc cũng chỉ là một người nhận tiền lương, kiếm nhiều hay kiếm ít, đều là tiền nhà nước.
Hơn nữa thời đại này, đều là bát cơm sắt!
Phạm sai lầm bị sa thải?
Không tồn tại!
Trừ khi ngươi vi phạm luật pháp quốc gia, ngươi chỉ có thể bị sa thải nếu ngươi vi phạm tới pháp luật.
Nếu không, chỉ cần ngươi vào được nhà xường, cả đời đều là người của nhà xưởng, sinh lão bệnh tử, nhà xưởng đều phải quản đến cùng.
KPI gì đó, phúc lợi gì đó.
Không tồn tại trong thời kỳ này.