Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 1612 - Chương 1612 Con Trai Hiếu Thảo Bị Bắt Cóc (2)

Chương 1612

Con Trai Hiếu Thảo Bị Bắt Cóc (2)


Tiêu Quốc Hoa là loại người gì?!


Hai mươi năm sau, hắn lăn lộn ở Giang Ninh phong sinh thủy khởi, trở thành đại lão mở câu lạc bộ đêm, cho vay nặng lãi, hút máu người! !


Tất nhiên, ở năm 81, ông chủ Tiêu vẫn chưa phất lên.


Cũng bởi vì La Đại Sản phất lên sơm hơn hắn, nên mới có được biệt hiệu La Đại Sạn.


Thật ông chủ Tiêu năm xưa cũng xuất thân từ nhà xưởng cát đá, nếu không phía trước đã có La Đại Sạn, phỏng chừng ông chủ Tiêu cũng sẽ có cái danh "Tiêu Đại Sạn".


Năm 81, ông chủ Tiêu vẫn chưa phải là một đại lão như sau này.


Nhưng cũng xứng với danh ác bá một phương a! !


Trần Kiến Thiết lôi kéo ba bốn tên côn đồ đầu đường xó chợ, chạy tới đại bản doanh của Tiêu Ác Bá tìm hắn gây phiền toái?


Thật sự không biết cân lượng bao nhiêu!


Cũng chính vì ông chủ Tiêu không muốn giết người, nếu không, giết chết chôn trong hố cát đá, lại qua mười mấy hai mươi năm, cũng không có người nào phát hiện được.


Nhìn đám người Trần Kiến Thiết mặt mũi bầm dập đầy thương tích, lên xe buýt trở về thành Kim Lăng.


Trần Nặc đứng ở một góc âm thầm nhìn trộm, sau đó lại thở dài.


Còn chưua xuất hiện…


Bình tĩnh đến vậy a…


Âm thầm đi theo phía sau xe buýt, Trần Nặc đi theo đám người này một đường trở về.


Nhưng xe búy xuất phát từ trấn Mạc Lâm, đi được một lát thì ngang qua một nơi tên là trấn Đông Sơn thuộc huyện Giang Ninh, xe ngừng lại, Trần Nặc ngoài ý muốn nhìn thấy Trần Kiến Thiết thế mà lại một mình xuống xe.


"Hả?"


Mắt thấy Trần Kiến Thiết khập khiễng xuống xe, đứng ven đường nhìn xe buýt rời đi xa, sau đó lại khập khiễng bước đi.


Sau khi xe ngừng giữa chừng, Trần Kiến Thiết xuống xe, đi vào một tiểu khu.


Trần Nặc theo sau đứng ở cửa tiểu khu, nhìn cửa tiểu khu mà mình không thể quen thuộc hơn…


Đây là… Về nhà.


Trấn Đông Sơn, huyện Giang Ninh…


Những năm sau này, sau khi huyện Giang Ninh đổi thành quận Giang Ninh, trở thành một khu hành chính của thành Kim Lăng, trấn Đông Sơn cũng biến thành phố Đông Sơn.


Đường phố Đông Sơn a, Trần Nặc quen thuộc nhất hai chỗ.


Một là trường trung học Số 8.


Một… Là nhà riêng của mình.


Ừm, trong năm 1981, nơi này không phải là nhà riêng của mình.


Mà là…


Của mẹ Trần Kiến Thiết, nơi sinh hoạt của lão thái thái.


Ừm…


Ở bên ngoài gây họa bị đánh, về nhà tìm mẹ.


Cũng không tính là hành động khác thường.


Trần Nặc đi theo vào tiểu khu đầy quen thuộc, sau đó đi tới dưới lầu nhà mình, suy nghĩ một chút, lên lầu, lại từ thang cứu hỏa leo lên nóc nhà, ngồi trên sân thượng nhà mình, xếp bằng trên mặt đất, lẳng lặng nghiêng tai lắng nghe.


"Cần tám mươi đồng!


Nếu không được, năm mươi đồng cũng được!


Mẹ! !


Lần này không có tiền ta thực sự sẽ gặp xui xẻo!


Ta bị lừa, sau đó tìm bạn bè hỗ trợ xả giận!


Kết quả tất cả mọi người đều bị đánh! !


Mấy gã bạn kia của ta chắc chắn sẽ không chịu thiệt thòi!


Bọn họ nói, ta phải bồi thường chi phí khám chữa, còn có cả thuốc men nữa.


Nếu không lấy ra được 50 đồng, ta trở lại bọn họ sẽ tìm ta gây rắc rối mất.


Ngươi không thể nhìn ta bị gãy chân như thế!"


Trong phòng, thanh âm của Trần Kiến Thiết rõ ràng rơi vào lỗ tai Trần Nặc.


50 đồng…


Trần Nặc thở dài.


Lấy tiêu chuẩn năm 1981, tiền lương của lão thái thái, một tháng sợ cũng không có được năm mươi đồng.


"Bạn bè gì! Toàn là mấy tên ở đầu đường xó chợ không ra gì.


Kiến Thiết a, khi nào ngươi mới có thể…"


"Ngươi cứ luôn nói những thứ này thì có ích lợi gì? Bây giờ lấy tiền để né chuyện! Hơn nữa, người ta là giúp ta ra mặt nên mới bị đánh! Ta không có tiền, sau này ta làm sao mà ra ngoài nữa? Ta còngawpj người được nữa sao?"


"Ai… Ngươi, ngươi lại đây trước, để ta xem chỗ nào bị thương không… Ngươi…"


"Ai! Xem gì nữa? Bác sĩ trong bệnh viện đều xem đủ rồi! Không chết được!


Chỉ cần đưa tiền cho ta! Ta còn kịp bắt xe buýt trở về nhà xưởng đêm nay!"


"Lâu lắm rồi mới trở về, đêm nay ở lại trước đi, sáng mai lại trở về là được. Ngươi bị thương, buổi tối ta băng vết thương lại cho ngươi, nhân viên trong trạm y tế khẳng định không cẩn thận."


"Ai nha không kịp, ta phải bắt xe buýt trở về! Chỉ cần đưa tiền cho ta."


Trần Nặc liên tục hít sâu ba năm lần, mới miễn cưỡng đè xuống huyết áp đang xông lên.


Một lát sau, Trần Kiến Thiết khập khiễng xuống lầu, lại không quên cẩn thận mở ra chiếc khăn tay cũ có một xấp tiền bên trong, sau đó cẩn thận đếm từng tờ một.


Đã lấy được tiền.


Không phải năm mươi.


Mà là 68 đồng bốn hào.


Lão thái thái cho thêm mười tám đồng, vì lo lắng con trai bị thương, thiếu dinh dưỡng, để cho hắn mua thêm chút thịt để ăn.


Còn thấy con trai đánh nhau đến mức quần áo đều rách, để cho hắn có thể mua quần áo mới thay.


Trần Kiến Thiết đếm tiền, vừa lòng cất trong túi, đang đi ra ngoài tiểu khu.


Bỗng nhiên, phía sau có một cước đá vào mông.


Trần Kiến Thiết nhào về phía trước, liền nằm ở trên mặt đất, ôi một tiếng, miệng dập xuống mặt đất, chảy đầy máu.


Vừa xoay người, liền thấy một thanh niên nắm nắm đấm lạnh lùng đứng ở trước mặt.


Chương 1612

Bình Luận (0)
Comment