Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 1613 - Chương 1613 Con Trai Hiếu Thảo Bị Bắt Cóc (3)

Chương 1613

Con Trai Hiếu Thảo Bị Bắt Cóc (3)


"Ngươi không nghĩ tới vì sao mẹ ngươi lại cho ngươi thêm mười tám đồng bốn hào sao?


Ngươi không nghĩ tới, ngay cả khi ngươi đòi nhiều tiền, vì sao lại là sáu mươi tám đồng bốn hào sao?


Tại sao không phải là một con số tròn?


Đó là bởi vì số tiền này, là chi phí sinh hoạt của mẹ ngươi, tiền dùng để mua gạp mua rau!


Mẹ ngươi thấy ngươi bị thương, rước họa, sợ ngươi chịu khổ, ngươi cầu xin, trực tiếp đem chi phí ăn uống của mình cho ngươi! Vậy nên mới không phải số tiền tròn!


Là lão nhân gia sợ ngươi chịu khổ, bản thân cũng không kịp đếm, không kịp để lại tiền cho mình! Có bao nhiêu trong tay đều đưa hết cho bạn!


Vậy nên mới có con số 68 đồng 4 hào! !


Mẹ ngươi sốt ruột, đem tất cả tiền ăn cơm của mình cho cậu, mà ngươi ngay cả việc ở lại với mẹ ngươi một đêm cũng không làm được?


Trần Kiến Thiết, mẹ nó, ngươi rốt cuộc có phải là người hay không!"


Trần Nặc nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tái mét trừng mắt nhìn Trần Kiến Thiết đang nằm sấp trên mặt đất.


"Ngươi, ngươi, ngươi mẹ nó là ai a!" Trần Kiến Thiết vẻ mặt ngây ngốc.


"Mẹ nó, khỏi cần hỏi, hôm nay không hung hăng giáo huấn ngươi, ta không làm người!!"


Trần Nặc siết chặt nắm đấm.


Có âm thanh chìa khóa đâm vào khóa cửa, sau đó cửa phòng bị đẩy ra.


Trần Kiến Thiết mặt mũi bầm dập bước vào cửa, phía sau là Trần Nặc.


Trong phòng khách chật hẹp, một chiếc ghế sofa dài kiểu cũ —— là loại thủ công tự làm, đệm không phải loại miếng bọt biển hay đệm đầy, mà lại dùng dây thừng buộc lại, dùng cách này làm cho ghế sofa có độ đàn hồi.


Lúc đi vào, Trần Nặc nhìn thấy một lão thái thái đang ngồi trên sô pha lặng lẽ lau nước mắt.


Ngẩng đầu lên, thấy Trần Kiến Thiết cúi mặt đi vào, lão thái thái lập tức đứng lên, giơ mu bàn tay nhanh chóng lau mắt một cái, dùng sức hịt mũi, sau đó hai tay dùng sức cọ cọ trên quần áo.


"Kiến Thiết, sao ngươi trở về rồi, quên lấy cái gì?"


Khóe mắt Trần Kiến Thiết co rút, ấp úng nói: "Cái kia… Mẹ, ta, ừm…"


Trần Nặc phía sau, lặng lẽ đá hắn một cái, Trần Kiến Thiết giật mình một cái, vội vàng nhanh chóng nói: "Cái kia, ta xuống lầu đi được nửa đường, dù sao cũng đã muộn như vậy, cảm thấy vẫn ở nhà một đêm, ngày mai lại trở về thành phố."


"Tốt, tốt!" Khuôn mặt của lão thái thái ngay lập tức lộ ra màu sắc vui mừng, nhưng sau đó có chút lo lắng: "Vậy, không trì hoãn công việc của ngươi vào ngày mai chứ?"


Trần Nặc nghe xong, liền thở dài.


Đây quả là mẹ ruột.


Lâu ngày không gặp thấy nhớ ngươi, hy vọng ngươi có thể ở nhà thêm một ngày, để ở cạnh người thêm một lúc.


Một lát sau, lại lo lắng có thể trì hoãn công việc đi làm của ngươi hay không.


"Cái kia, không sao đâu, sáng mai ta không có ca." Trần Kiến Thiết hàm hồ ứng phó một câu.


"Cái kia, vị này là?" Lão thái thái nhìn Trần Nặc dứngd phía sau Trần Kiến Thiết.


Trần Kiến Thiết hừ hừ một tiếng, quay đầu nhìn Trần Nặc một cái: "Đây này là…"


Trần Nặc bỗng nhiên tiến về phía trước một bước, trên mặt tràn đầy nụ cười nhiệt tình: "Dì Tư! Là ta!!!"


Cô Bốn?


Lão thái thái nghe xong liên sửng sốt, còn không kịp phản ứng alij.


Trần Kiến Thiết ở bên cạnh nhếch miệng, đại khái ảnh hưởng đến vết thương ở chỗ nào, hít một hơi khí lạnh.


"Ta!" Trần Nặc đi lên kéo cánh tay của lão thái thái, cười to nói: "Là ta a dì Tư! Ta đến từ Giang Bắc Lục Hợp! Cha ta là Trần Quý Hòa! !"


"Quý Hòa?" Lão thái thái cố gắng nhớ lại: "Quý hòa… Con trai?"


"Đúng vậy! Cha ta là Trần Quý Hòa, ông ta là Trần Ngọc Sơn."


"À, à, à à àaa…"


Được rồi, từ một loạt tiếng "à" của lão thái thái, Trần Nặc nghe ra được có lẽ lão thái thái thật sự không nhớ gì cho tới khi thốt ra tiếng "à" thứ năm.


Giang Bắc, Lục Hợp, Trần Quý Hòa…


Đây quả thật là người thân của lão thái thái, chuẩn xác mà nói, hẳn là người thân của cha Trần Kiến Thiết.


Mối quan hệ họ hàng này là có thật.


Lúc trước Trần Nặc ở cùng Âu Tú Hoa một năm, ngày thường cũng tán gẫu chút chuyện, Âu Tú Hoa cũng cùng Trần Nặc nói qua một ít quan hệ thân thích của nhà họ Trần.


Ở Kim Lăng, nhà họ Trần cũng có một nhà họ hàng, nhưng chỉ là họ hàng xa, cùng họ cùng tộc, sống ở khu Giang Bắc. Ngày thường không qua lại nhiều lắm, đến thế hệ Trần Nặc, cơ hồ càng không có quan hệ gì nữa.


Dựa theo cách nói này, Trần Quý Hòa có thể xem là bác xa của Trần Kiến Thiết.


"Cha ta là Trần Quý Hòa, ta là con trai của hắn."


"Ồ… Ngươi là con trai của Quý Hòa, ngươi tên là gì… Tên là Tiểu Tráng Tử?" Lão thái thái cố gắng nhớ lại, trong lòng cũng có chút mơ hồ.


Tính ra, họ hàng bên phía Giang Bắc kia, đã ba bốm năm không qua lại a.


"Ách, đúng, Tiểu Tráng Tử chính là ta." Bộ dáng Trần Nặc cười ha ha: "Nhưng mà đó chỉ là tên ở nhà, tên thật của ta là Trần Nặc."


"Trần Nặc?" Lão thái thái gật đầu: "Một cái tên hay." Cha ngươi Quý Hòa là tú tài trong xã, người có văn hóa đặt tên cũng dễ nghe."


Nói xong, lão thái thái vội vàng kéo Trần Nặc ra ghế sô pha ngồi: "Nào, mau ngồi xuống nói chuyện."


"Chờ một chút."


Chương 1613

Bình Luận (0)
Comment