Chương 1614
Con Trai Hiếu Thảo Bị Bắt Cóc (4)
Trần Nặc quay đầu lại đi tới cửa, xách theo một túi đồ mang theo lúc vào cửa, tiện tay đặt lên bàn cơm: "Mang theo chút đồ."
"Đến thì đến, còn mang đồ gì…" Lão thái thái thở dài khách khí.
Trần Nặc lại trực tiếp mở túi ra, lấy ra mấy thứ ở bên trong.
Một túi táo đỏ, một túi đậu phộng, hai chai dầu.
Cuối cùng còn có hai cân đường trắng.
Vừa nhìn thấy những thứ này, lão thái thái có chút bối rối: "Cái này… Mấy thứ này quá đắt a, ngươi đến thì đến, còn mang theo đồ vật quý giá như vậy?"
Vào đầu những năm 1980, nền kinh tế chỉ mới mở cửa, vật tư không được phong phú lắm.
Táo đỏ đậu phộng gì đó, ngược lại chính là thứ tốt.
Dầu và đường trắng, cũng giống như một loại tiền tệ của thời đại này!
Chỉ có tiền cũng không thể mua được, muốn có nó còn cần có phiếu dầu và phiếu đường để trao đổi.
Trần Kiến Thiết ở cạnh mắt thấy lão thái thái kéo Trần Nặc ngồi xuống, còn rót nước cho hắn, hàn huyên một phen…
Trần Kiến Thiết nghe được trong lòng liền cảm thấy ớn lạnh!
Tiểu sát tinh này, sao lại biết rõ tình huống người thân nhà hắn như vậy?!
Nhưng nhìn bộ dáng cười tủm tỉm của Trần Nặc, trong đầu hồi tưởng lại tình huống lúc trước, chuyện đã xảy ra ở một góc chung cư.
Tên nhóc này kéo mình tét xuống đất rồi liên tục giẫm lên người mình, Trần Kiến Thiết lúc ấy thiếu chút nữa cho rằng xương cốt toàn thân mình đều bị giẫm gãy!
Sau đó, tên nhóc này, ở trước mặt Trần Kiến Thiết, tay không bẽ gãy thanh sắt thuộc hàng rào của tiểu khu! !
Thấy vậy, con mắt Trần Kiến Thiết thiếu chút nữa rơi xuống đất!
Mẹ nó, đây là chuyện con người có khả năng làm được sao?!
"Lười giải thích với ngươi, nói nhiều cũng lãng phí nước miếng, ngươi cứ nhớ kỹ một điều, ta là một người có thể tiện tay giết chết ngươi. Cho nên, ngươi hãy làm theo lời ta, nếu không, ngươi sẽ rất, rất thống khổ.
Hiểu chưa? "
Lúc ấy, tiểu sát tinh này cứ như vậy mà cười tủm tỉm nhìn mình!
Giờ phút này, nhìn tiểu sát tinh này cười tủm tỉm nhìn mẹ ruột của mình như vậy, Trần Kiến Thiết dùng sức nuốt nước bọt.
Cuối cùng còn có một tia lương tâm, Trần Kiến Thiết dùng sức cắn răng một cái, đi qua, kéo ghế tới, cũng ngồi ở bên cạnh bàn.
Trần Nặc chú ý tới, Trần Kiến Thiết ngồi ở vị trí giữa mình và lão thái thái…
Ừm, cũng được, còn chưa súc sinh đến mức hết đường cứu.
Thật ra trong lòng Trần Kiến Thiết đang thầm nghĩ.
Sát tinh này trói mình trở về —— chỉ vì ép mình về nhà ở thêm một đêm với mẹ mình?
Đây là… Là đang đe dọa?
Bữa tối được lão thái thái bày ra, tự tay nấu ra hai ba món.
Món ăn được làm rất dụng tâm, hai món chay một mặn, món mặn chính là cà tím rang thịt bằm.
Món chay gồm có rau xanh xào và khoai tây xào.
Nhưng cho dù chỉ là món chay cũng đều đổ thêm rất nhiều dầu —— đây là cách chiêu đãi khách quý của dân chúng bình thường ở thời đại này.
Thời đại này, dầu và nước đều là thứ khan hiếm, thịt và trứng là loại thực phẩm không dễ mua được.
Thêm dầu vào món ăn là cách tiếp đãi với khách quý.
Trần Nặc từ tương lai trở về, thật ra thói quen ăn uống của hắn không quen với loại đồ ăn dùng nhiều dầu thế này, nhưng trước mặt lão thái thái thì vẫn mỉm cười ăn rất ngon miệng, ăn xong một chén, còn chủ động xin ở lại một đêm.
Trong bữa ăn, tất nhiên lại nói những chuyện linh tinh.
Trần Nặc đối phó vô cùng thong dong tự nhiên.
Quan hệ họ hàng kia, Trần Nặc đã từng được Âu Tú Hoa nói qua vài lần, với trí nhớ của một người có năng lực hệ tinh thần, nghe qua cũng sẽ không quên, giờ phút này nói chuyện rất tự nhiên với lão thái thái.
Mẹ ruột của Trần Kiến Thiết, họ Vương, tên là Vương Thuận Anh, sinh ra trong thời đại xã hội cũ trước khi giải phóng.
Thật ra hiện tại cũng không già, bộ dáng cũng chỉ tầm năm mươi tuổi. Chẳng qua người ở thời đại này, đều từng chịu khổ, cho nên tướng mạo sẽ có vẻ già nua một chút.
Trần Nặc nhìn kỹ, lão thái thái mới hơn năm mươi tuổi, trên mặt đều có chút vết đồi mồi.
Thật ra trong lòng có chút khó chịu.
Lúc trước Trần Nặc chưa tận mắt nhìn thấy vị lão thái thái này, chỉ được nhìn qua trong di ảnh treo trên tường.
Giờ phút này, vị lão thái thái này sống sờ sờ ở trước mặt mình, tươi cười hiền lành, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho mình, khách khí chiêu đãi "họ thân" như mình.
Về phần hỏi tới ý đồ tới cửa của Trần Nặc, Trần Nặc liền tùy tiện bịa ra một lý do, nói kinh tế mở cửa, bản thân tính toán làm chút chuyện làm ăn, tính tới huyện Giang Ninh chuẩn bị mua chút hàng hóa gì đó.
Thật ra lão thái thái nghe nửa hiểu nữa không, cũng không hỏi nhiều.
Đêm đó ở nhà họ Trần, lão thái thái thu dọn căn phòng của Trần Kiến Thiết ở nhà —— nấy năm sau, phòng này cũngbiến thành phòng ngủ của Trần Nặc.
Nhìn tất cả các loại đồ nội thất cũ trong phòng …
Thật ra Trần Nặc có chút cảm khái.
Cha của Trần Kiến Thiết khéo tay, mấy món đồ nội thất bằng gỗ trong nhà, đều là do cha của Trần Kiến Thiết lúc còn trẻ đã tự tay làm ra.