Chương 1618
Đại Ca, Ngươi Quá Có Đạo Lý! (1)
"Các ngươi đang làm gì!"
Ở cửa trung trung học Số 8, một thanh niên mặc áo sơ mi sải bước đi qua, hung hăng véo lỗ tai một thiếu niên mới lớn rồi quát: "Suốt ngày không làm được chuyện gì tốt, chỉ biết chạy tới nơi này giả bộ côn đồ! Sau này thì có tiền đồ gì được nữa? Không sợ người khác nhìn vào đánh giá sao?!"
Xung quanh còn có ba bốn thiếu niên, bọn họ vội vàng tản đi, chỉ để lại tên quỷ xui xẻo bị thanh niên kia véo lỗ tai, mặt đỏ bừng.
"Tôn, Tôn đại ca…"
"Cái gì mà đại ca nhị ca hả! Không học được gì hay ho, chỉ toàn học mấy kiểu ăn nói của dân giang hồ! Gọi là Tôn lão sư!"
Thiếu niên rụt cổ lại, khóe môi có chút nhúc nhích: "Tôn lão sư… Cái kia, ngươi cũng chừa lại chút mặt mũi cho ta a, người làm vậy sau này sao ta dám nhìn mặt bạn bè nữa…"
"Bạn bè cái gì mà bạn bè, toàn dân lưu manh!" Thanh niên hít sâu một hơi: "Tháng trước không phải ngươi nhận công việc làm thêm trong nhà máy của cha ngươi sao? Sao không đi làm mà lại chạy đến cổng trường quậy phá?!"
"Đi làm trong nhà máy thì có lợi ích gì chứ, cả tháng làm mệt muốn chết mà chỉ có hai mươi đồng lương." Thiếu niên vẻ mặt không quan tâm: "Còn bị người quản đông quản tây."
"Qua mười năm hai mươi năm nữa, có lúc ngươi đừng có hối hận."
Thanh niên thở dài, sau đó đưa tay sờ sờ cổ áo của thiếu niên, lấy ra nửa hộp thuốc lá —— loại rẻ tiền nhất, nhìn thoáng qua: "Tịch thu!"
"Này! Ta nói ngươi nha họ Tôn! Gọi ngươi một tiếng Tôn lão sư, ngươi thật sự coi mình muốn làm gì làm sao? Lão tử hiện tại đã tốt nghiệp, cũng không còn là học trò của ngươi! Ngươi quản đông quản tây, còn quản lão tử hút thuốc! Vừa rồi là nể mặt ngươi, ngươi cũng đừng quá coi trọng bản thân mình!"
Thiếu niên trở nên nóng nảy, hung dữ hất tay thanh niên ra, vẻ mặt ngông cuồng.
Thanh niên lại lạnh lùng nhìn hắn: "Thế nào?"
"Ngươi có biết hay không, hiện tại ta ở bên ngoài, nếu gặp được người khác dám nói chuyện với ta như ngươi, ta sớm để đánh cho hắn nằm gục trên đất rồi!"
"Ừm, thật là uy phong a." Thanh niên vẫn lạnh lùng nói: "Như thế nào, ngươi còn định động thủ với ta sao?"
"Đừng tưởng rằng ta không dám!" Thiếu niên gân cổ, trợn mắt: "Cho ngươi mặt mũi, ngươi tốt nhất cũng biết điều đi!"
"Cho nên?" Ngươi giả làm lưu manh chạy đến cổng trường, huýt sáo gẹo nữ sinh, đùa giỡn nữ sinh, ra vẻ côn đồ, liền cảm thấy mình còn rất ngầu? Rất uy phong?” Thanh niên lạnh lùng nói: "Kẻm cỏi!"
"Ngươi nói cái gì!" Thiếu niên cảm thấy xấu hổ không chịu được, bỗng nhiên khom lưng, liền cầm lên nửa khối gạch trên mắt đất, hung tợn nhìn chằm chằm thanh niên: "Ngươi nói thêm một lần nữa, Tôn Thắng Lợi!"
"Ừm, dữ dằn đấy." Lão Tôn phiên bản tuổi trẻ thản nhiên cười nói: "Có phải ngươi cảm thấy mình rất uy phong rất lợi hại phải không? Chỉ có những kẻ ngốc mới phải cắm đầu chăm chỉ làm việc. Ngươi là thông minh nhất, ngươi nhàn tản trên đường cái, ở chung với một đám phế vâth, tụm năm tụm bảy, khi dễ kẻ yếu, còn cảm thấy mình rất ngầu , rất lợi hại?
Mục tiêu cuộc sống của ngươi là mấy chuyện này sao? Bắt nạt những người yếu thế hơn ngươi, bóc lột tiền của học sinh. Huýt sáo trêu ghẹo lưu manh với những nữ sinh yếu đuối. Thật đáng tự hào đúng không?"
"Ta…"
Thiếu niên mặt đỏ tai hồng, bỗng nhiên trong ánh mắt hiện lên một tia ác độc: "Tôn Thắng Lợi, đừng tưởng rằng năm đó lão tử đi học ăn được mấy bữa cơm của ngươi, ngươi liền… mẹ nó nươi…"
Bốp!
Bỗng nhiên bên cạnh có một bàn tay duối qua, một cái bạt tai quất vào mặt cái tên này, tên nhóc này trực tiếp nằm sấp trên mặt đất, viên gạch cũng bay ra ngoài.
"Ngươi?!" Lão Tôn trẻ tuổi quay đầu, liền thấy một thanh niên đang cười tủm tỉm đứng bên cạnh mình, chậm rãi thu tay trở về.
"Ngươi sao lại đánh người?!" Lão Tôn trẻ tuổi tức giận nói: "Ngươi!"
"Những cổ hủ quá, lão Tôn. À không đúng, đồng chí Tiểu Tôn, ta phải phê bình ngươi! Quá cổ hủ!" Trần Nặc dùng giọng điệu tự tin nói: "Ta mà không đánh hắn, ngươi có tin hắn thật sự dám lấy gạch đập đầu ngươi hay không?"
"…"
"Về phần của ngươi, có lòng tốt chính là có lòng tốt, ngươi là một người tốt, chỉ tiếc là lại quá cổ hủ." Trần Nặc thở dài, chỉ vào cái tên đang nằm rên rỉ trên mặt đất: "Loại rác rưởi này, không đáng để ngươi làm như vậy. Ngươi nghĩ ngươi là giáo viên từng dạy dỗ hắn.
Ừm, ta hiểu, ta biết suy nghĩ của ngươi.
Thời điểm hắn còn là học sinh, ngươi chắc hẳn đã rất quan tâm tới cuộc sống của hắn đúng không?
Quan tâm chuyện ăn học, hơn nữa còn nhiều lần mời hắn tới nhà ăn cơm đúng không?
Ngươi cảm thấy trong lòng người này nhất định vẫn còn một chút thiện lương, hắn khẳng định còn chút ghi nhớ lòng tốt của của ngươi và tôn trọng ngươi, nghe lời dạy dỗ của ngươi…
Sai rồi, sai rồi, đồng chí Tiểu Tôn."
Tôn Thắng Lợi bị thanh niên trước mắt này nói tới ngẩn người, theo bản năng trả lời lại:
"Sai rồi, ta… Ta sai ở đâu chứ?"
"Ở chỗ ngươi nghĩ người ta là người tốt." Trần Nặc thản nhiên nói ra một câu.
Sau đó lấy ra một điếu thuốc rồi đốt, rẩy tàn thuốc trên đất rồi nói: "Trên thế giới này, có người tốt và cũng có người xấu.
Loại người như tên này, chính là loại chó hoang, ngươi hiểu không?
Hắn không có lương tâm!
Ngươi từng dạy dỗ hắn, thậm chí có từng chăm lo cho hắn ta, nhưng hắn sẽ không đặt chuyện này trong lòng. Loại người này, trong đầu chỉ toàn là rác rưởi, tim đã sớm bị chó ăn. Không có lương tâm.
Hắn vốn không phân biệt được tốt xấu.
Có khác gì chó hoang chứ?
Dù có cho nó ăn thì ngươi cũng chẳng phải chủ của nó, ngươi có đối tốt với có như thế nào, những lúc có điên lên, nói cắn liền cắn. Vì lợi ích của hắn, vì mặt mũi của hắn, nói có thể trở mặt liền dẽ trở mặt với ngươi.
Ngươi không hiểu sao? Đồng chí Tiểu Tôn?"
"Ta… Ta là một giáo viên!"
"Giáo viên cũng không phải Bồ Tát, không thể phổ độ chúng sinh."
Trần Nặc thở dài: "Giáo dục không phải là toàn năng. Nếu giáo dục có ích, không trên đời này đã không xuất hiện những kẻ xấu.
Ngươi đó, nên tập trung dạy dỗ những con người xứng đáng nhận được sự dạy dỗ tốt! Làm tốt trách nhiệm lớn nhất của một người giáo viên!
Người không thể dạy dỗ được, vậy thì cứ để cho nắm đấm chính nghĩa thay ngươi làm việc, hiểu không?
Nếu chuyện gì cũng có thể giải quyết được bằng giáo dục, vậy còn cần tới pháp luật làm gì? Còn cần tới cảnh sát làm gì?"
Trần Nặc chỉ vào cái tên nhóc nằm trên mặt đất: "Hôm nay tên này đã làm gì? Mang theo một đám đồng bọn đến cổng trường trung học trêu ghẹo nữ sinh.
Đùa giỡn lưu manh.
Nếu không phải có ngươi xuất hiện ngăn cản, ngươi nghĩ xem đám người đó sẽ làm gì? Ngươi muốn dạy dỗ hắn, vậy còn những nữ sinh bị bọn họ đùa giỡn thì sao? Chỉ có thể trách bọn họ xui xẻo thôi sao?"