Chương 1619
Đại Ca, Ngươi Quá Có Đạo Lý! (2)
Tôn Thắng Lợi có chút sửng sốt: "Vậy thì làm thế nào…"
"Phải dùng tới luật pháp! Nên còng tay thì cong tay, nên nhận án thì nhận án! Như vậy mới là hình phạt!"
Tôn Thắng Lợi nghe xong, theo bản năng lắc đầu.
Trần Nặc thở dài trong lòng.
Lão Tôn này, thật sự là người tốt.
Tốt tới mười phần, mặc cho ai nói gì, cũng đều cảm thấy người khác còn có thể cứu chữa được.
Quá tốt bụng, cũng chính là nhược điểm cả đời của lão Tôn —— không phải khuyết điểm, mà là nhược điểm.
Nhưng Trần Nặc cũng không trông cậy vào việc chỉ nói mấy câu như vậy liền có thể thay đổi tính tình lão Tôn.
Có thay đổi cũng chưa chắc đã tốt.
Chuyện tốt bụng này, là nhược điểm không sai, nhưng đồng thời cũng là thành tựu lớn nhất cả đời lão Tôn.
Ban đầu, vì chuyện cho vay nặng lãi, lão Tôn bị cả trường dè biễu.
Không có được bao nhiêu giáo viên trong trường đứng ra bênh vực hắn.
Nhưng trong đám học sinh, lúc ấy Trần Nặc cũng là một học sinh ở trường trung học Số 8 nên có thể nhận thấy rõ được.
Nói thật, những thanh thiếu niên mười mấy tuổi, mặc kệ là nam hay nữ, đại bộ phận đều chưa nhận thức rõ đúng sai —— tam quan còn chưa được dưỡng thành.
Nói một câu không dễ nghe, ít có lương tâm.
Lão Tôn thật sự là một giáo viên tốt.
Những khi nhìn thấy lão Tôn gặp xui xẻo, hầu hết trong đám học sinh kia đều toàn nói ra nói vào thêm dầu vào lửa.
Trong mắt cũng những thanh thiếu niên này, bọn họ không cảm thấy việc một giáo viên luôn để tâm đến chuyện ăn học của mình là một giáo viên tốt.
Đám ranh con này chỉ cảm thấy, ta muốn chơi, mà ngươi cứ luôn quản thúc ta, ngươi chính là người xấu.
Ngươi gặp chuyện xui xẻo, hay lắm! Phải đi ăn mừng thôi!
Nhưng!
Luồn dư luận ở trường trung học Số 8 lúc đó, hầu hết học sinh đều buông lời châm chọc khiêu khích lão Tôn, mấy lời nói độc ác giống như dao đâm vào lòng người khác.
Nhưng nhìn thấy học sinh rơi xuống hồ!
Lão Tôn làm một thầy giáo, cũng là người đầu tiên, không có một giây do dự nào liền nhảy vào trong nước!
Cứu người!
Đây chính là lão Tôn.
…
Cho nên hôm nay Trần Nặc tìm tới lão Tôn phiên bản trẻ, cũng không phải vì muốn thay đổi tính cách của hắn, mà là vì chuyện khác.
"Đúng rồi, đồng chí Tôn Thắng Lợi, ta có chuyện muốn nói cho ngươi biết."
"Cái gì?" Tôn Thắng Lợi sửng sốt, lúc này mới chợt phản ứng lại: "Ngươi là ai? Ngươi quen ta sao, tiểu đồng chí?"
"Ngươi đừng quản ta là ai." Trần Nặc khoát tay áo: "Ngươi có quen biết Dương Hiểu Nghệ không?"
"… Có quen."
"Diêu Úy Sơn, ngươi biết hắn không?"
Tôn Thắng Lợi mặt tối sầm lại.
"Ta đến để nói với ngươi một chuyện. Dương Hiểu Nghệ nói với người nhà đi công tác, phải ra ngoài ba ngày. Thật ra cũng không phải đi công tác, ba ngày nay đều ở trong ký túc xá đơn vị của Diêu Úy Sơn. Song túc song phi, đã là một đôi rồi.
Lão Tôn a, nghĩ cho thân mình hơn đi.
Ta biết ngươi thích Dương Hiểu Nghệ, nhưng người ta đã thích người khác. Đừng tự làm khổ mình."
Tôn Thắng Lợi nghe vậy, bỗng nhiên cả người đều cứng đờ.
Có thể dùng mắt thường để nhìn thấy sắc mặt hắn đen lại, hắn cắn răng, nhìn chằm chằm Trần Nặc: "Rốt cuộc ngươi là ai! Làm sao ngươi biết mấy chuyện này? Tại sao ngươi lại chạy tới đây nói cho ta biết! !"
"Dù sao cũng chỉ vì muốn nói cho ngươi biết.
Ngươi có biết không? Vì chứng thực, ta đã tự mình tới dưới ký túc xá đơn vị của Diêu Úy Sơn trông chừng hai ngày."
Trần Nặc thở dài, sau đó vỗ vỗ bả vai lão Tôn, xoay người rời đi.
Trần Nặc đi được vài bước, Tôn Thắng Lợi mới đột nhiên phản ứng lại: "Ngươi rốt cuộc là ai a!"
Trần Nặc không quay đầu lại, không trả lời, bước nhanh biến mất ở khúc cua của ngã tư.
…
Ừm, thật ra còn có một chuyện Trần Nặc không nói với Tôn Thắng Lợi.
Hai ngày nay, hắn nhàn rỗi không có chuyện gì, quả thật đã âm thầm theo dõi Dương Hiểu Nghệ, sau đó phát hiện hai người đã song túc song phi.
Căn cứ vào dòng lịch sử vốn có, tính toán ngày tháng, hai người lại tiếp tục như vậy, qua một năm nữa, Dương Hiểu Nghệ sẽ mang thai Tôn Khả Khả.
Sau đó Diêu Úy Sơn có cơ hội ra nước ngoài, dứt khoát vứt bỏ người yêu, chạy ra nước ngoài tìm kiếm tiền đồ tươi sáng của mình.
Mà hiện tại, Dương Hiểu Nghệ còn chưa mang thai Tôn Khả Khả, đây vẫn là chuyện của một năm sau.
Vậy nên, …
Trước khi Trần Nặc đến tìm lão tôn, hắn còn làm một việc.
Hai giờ trước, Trần Nặc tìm tới cửa nhà Diêu Úy Sơn, không nói một câu, trực tiếp đạp gãy 'em nhỏ' của tên kia.
Ra tay có chút tàn nhẫn.
Nhưng đối với một tên cặn bã làm lớn bụng phụ nữ nhưng sau đó lại vỗ vỗ mông bỏ chạy, Trần Nặc cảm thấy chuyện mình làm cũng chả có gì quá đáng.
Vậy nên, ở dòng thời gian này …
Tôn Khả Khả tuyệt đối không có khả năng ra đời.
…
"Còn việc gì có thể làm nữa nhỉ?"
Trần Nặc ngồi ở một quán nước ven đường, trước mặt bày một bát mì thịt bò.
Hương vị này…
Khó mà nói ra được.
Đầu năm nay, đại đa số những quán ăn do chính phủ mở đều là lừa đảo.
Dù sao cũng chẳng bị đuổi việc, mọi người đều không cần phải làm việc chăm chỉ. Ngoại trừ lúc lãnh đạo đến ăn cơm thì cần dụng tâm hầu hạ một chút…
Còn những chuyện khác thì sao cũng được…
Nói như vậy đi, những năm 1980, ngươi tới tiệm cơm quốc doanh, nhìn thấy trong phần ăn của mình có tàn thuốc lá cũng không thể rêu rao gì được!
Vì đây là chuyện bình thường!
…