Chương 1621
Điều Này Là Không Thể (1)
Trần Nặc không biết phải tìm được Lộc Tế Tế vào năm 1981 như thế nào.
Trong thời đại này, không có internet, tổ chức Bạch Tuộc Quái Vật cũng chưa có trang web.
Thậm chí, cẩn thận ngẫm nghĩ lại, thật ra Trần Nặc biết rất ít về quá khứ thời trẻ của Lộc Tế Tế trước khi gặp mình.
Kiếp trước, từ lúc Trần Diêm La xuất đạo, đại danh Nữ Hoàng Tinh Không cũng đã như sấm bên tai, trở thành ngôi sao chói mắt nhất trong thế giới ngầm của người có năng lực trên thế giới này.
Thứ duy nhất mà hắn biết về Lộc Tế Tế trước khi gặp, chính là cô sống ở Anh Quốc.
Hai ngày nay, Trần Nặc đi dọc theo cửa sông Thames rồi đi bộ xung quanh các khu phố ởLuân Đôn.
Tất nhiên kiểu tìm kiếm kho báu trong đóng cỏ , đương nhiên hiệu suất rất thấp.
Nhưng Trần Nặc không phải đang dựa theo cách này để tìm kiếm Lộc Tế Tế.
Thay vào đó, hắn đang tìm kiếm Bạch Tuộc Quái Vật ở thời đại này, cũng tìm kiếm những tổ chức ngầm của thời đại này.
Đương nhiên, hắn đã tìm được một tổ chức ngầm nổi tiếng nhất ở Luân Đôn.
Đoàn Kỵ Sĩ Lưỡi Dao Sắc.
Được rồi…
"Thật ra ta cũng cảm thấy các ngươi rất xui xẻo, quả thực chính là một tổ chức oan uổn a…"
Trên tầng cao nhất của một tòa nhà cổ xưa nào đó, đứng trong đống đổ nát, chân giẫm lên một đống mảnh thủy tinh vỡ, Trần Nặc chậm rãi đi tới, kéo một người đàn ông trung niên đang nằm duỗi cổ trên mặt đất lên.
Sau đó hắn kéo nhẹ cánh tay bị trật khớp, nhìn thấy vẻ đau đớn trên mặt người đàn ông trung niên, hắn nghiến răng nghiến lợi.
"Thật xin lỗi, nếu như các ngươi nguyện ý ngoan ngoãn hợp tác thì đã không cần phải chịu những đau khổ này." Trần Nặc thở dài.
"Ngươi rốt cuộc là ai! ! Chúng ta đã chọc giận ngươi chỗ nào chứ?!" Người đàn ông thở hổn hển, hoảng sợ lại phẫn nộ nhìn Trần Nặc.
Được rồi, câu nói này sau khi đi vào tai Trần Nặc đã tự động được mỹ hóa, lọc ra một từ có F.
Trong đại sảnh của tầng cao nhất trong tòa nhà, khắp nơi trên mặt đất đều có ít nhất bảy tám người đang nằm xiêu vẹo.
"Ta đếm… Đoàn trưởng, đại kỵ sĩ, kỵ sĩ… Kỹ sĩ dự bị… Một hai ba bốn…"
Ánh mắt Trần Nặc đảo qua, sau đó lắc đầu: "Hình như còn thiếu hai người?"
Người đàn ông trung niên bị Trần Nặc bắt được ánh mắt lạnh lùng: "Ngươi… Ngươi biết rất nhiều về tổ chức của chúng ta?!"
Có thể không biết được sao?
Cái này tổ chức xui xẻo này, kiếp trước cùng kiếp này, đều bị Nữ Hoàng Tinh Không diệt một lần.
Hiện tại mình lại chạy tới.
Đúng là quá xui xẻo.
"Không có chọc giận gì, cũng không có ân oán, ta cần ngươi ở Luân Đôn giúp ta làm chút chuyện."
Trần Nặc cười tủm tỉm, đưa tay xẹt qua bên tai người đàn ông trung niên, năm ngón tay trực tiếp cắm vào vách tường bên cạnh, kéo ống điện trong vách tường ra, rút ra một đoạn dây điện, trực tiếp quấn quanh cổ người đàn ông trung niên này.
"Ngươi…"
"Bình thường ta sẽ không làm ra chuyện thô bạo nhàm chán như vậy, nhưng thời gian của ta không nhiều lắm, cho nên… Chỉ có thể làm loại chuyện này một lần.
Nhưng, căn cứ vào tình huống ta biết được, đám người các ngươi cũng không phải hặng người tốt gì. Cho nên làm chút chuyện không xấu xa với các ngươi, ta cũng sẽ không cảm thấy áy náy gì."
Dây điện nhanh chóng quấn quanh cổ người đàn ông trung niên vài vòng, trong ánh mắt người đàn ông trung niên toát ra vẻ hoảng sợ, chỉ là hai tay lại rũ xuống, không cách nào nâng lên, không hề có năng lực chống cự.
"Ngươi có hai lựa chọn.
Lựa chọn đầu tiên, ta sẽ treo ngươi lên bằng sợi dây này, ta có thể cân nhắc tới việc treo lên tháp Luân Đôn. Với năng lực của ngươi, bị treo cổ treo một ngày, ngươi hẳn cũng không chết được. Nhưng từ nay về sau, mặt mũi và tôn nghiêm của Đoàn Kỵ Sĩ Lưỡi Dao Sắc bén các ngươi, xem như hoàn toàn vỡ vụn ở thế giới ngầm.
Lựa chọn thứ hai, ta nói gì, các ngươi làm theo cái đó, dốc sức làm một việc cho ta, sau khi làm xong, ta liền buông tha cho các ngươi, từ nay về sau biến mất, sẽ không đến tìm các ngươi gây phiền toái —— a đúng rồi, ta còn có thể trả thêm một khoản thù lao cho các ngươi.
Thế nào rồi? Bây giờ ngươi có thể chọn."
"Ta chọn thứ hai!!"
Người đàn ông trung niên đưa ra sự lựa chọn một cách nghiêm túc!
Trần Nặc sửng sốt.
Đầu hàng dứt khoác nhanh chóng như vậy sao?!
Người đàn ông trung niên mắt thấy Trần Nặc buông tay ra, dây điện trên cổ cũng nhanh chóng được kéo xuống, dùng sức hít sâu một hơi, mới trầm giọng nói: "Tuy rằng không biết ngươi là ai, nhưng ngươi bày ra năng lực cấp bậc Chưởng Khống Giả! Có thể vì một vị Chưởng Khống Giả dốc sức làm, Đoàn Kỵ Sĩ Lưỡi Dao Sắc nguyện ý phục tùng."
"… Sớm nói vậy đi."
Trần Nặc giật mình, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười hiền lành, đưa tay phủi phủi mảnh vỡ thủy tinh trên thân người đàn ông trung niên này.
"Vết thương không nặng chứ? Thật ra ta xuống tay có chừng mực, ừm, trong Đoàn Kỵ Sĩ hẳn cũng có huyết thanh tự chữa lành dự trữ đúng không? Lấy ra tiêm hai mũi."
Sắc mặt người đàn ông trung niên bất động, trong lòng lại mắng vô số câu khó nghe, chậm rãi nói: "Hiện tại, xin hãy cho ta biết nhu cầu của ngài đi."
Trần Nặc suy nghĩ một chút, vẫy tay, một cái bàn gỗ nặng nề bày trong đại sảnh cách đó không xa liền tự động bay đến trước mắt, Trần Nặc kéo ngăn kéo ra, lấy ra một tờ giấy từ bên trong, lại nhấc bút lên, bắt đầu nhanh chóng vẽ lên giấy.
Kỹ năng vẽ tranh của Trần Nặc không quá cao.
Nhưng thân là người có năng lực tinh thần lực cường đại, năng lực học tập siêu cường, trước kia cũng ngẫu nhiên học qua một chút hội họa, chuyện phác họa đơn giản cũng không phải vấn đề lớn.