Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 1628 - Chương 1628 Về Chuyện Vợ Ta Rốt Cuộc Bao Nhiêu Tuổi (5)

Chương 1628

Về Chuyện Vợ Ta Rốt Cuộc Bao Nhiêu Tuổi (5)


Ngay tối hôm sau, Trần Nặc mắt thấy quán cà phê săp đóng cửa, nữ phục vụ đã đua cho mình số điện thoại, dùng ánh mắt cổ quái liếc nhìn mình, Trần Nặc đứng dậy quyết định rời đi.


Nhưng đúng lúc này, một chiếc xe dừng bên kia đường, vị Đoàn Trưởng nhanh chóng nhảy xuống xe đi tới.


"Tiên sinh, có phát hiện!"


Trần Nặc lập tức ngồi xuống lại: "Nói đi!"


"Ngài bảo chúng ta hỏi thăm những người từng tìm qua cô gái này, đều giáo huấn bọn họ, ta đã phái người làm việc, sau đó… Bọn họ phát hiện một số chuyện khá kỳ lạ."


"Ừ?"



Bắt đầu từ năm 1978, khi bức ảnh được trưng bày trong tiệm chụp ảnh.


Tổng cộng có bốn nhóm người đã tìm đến nhiếp ảnh gia kia để hỏi thăm tin tức của Lộc Tế Tế.


Mà bốn nhóm người này, Đoàn Kỵ Sĩ Lưỡi Dao Sắc đều hỏi thăm rõ ràng từ miệng nhiếp ảnh gia.


Một công ty môi giới người mẫu, một công ty điện ảnh. Nhưng theo lời của Đoàn Trưởng mà nói, hai công ty này có bề ngoài là công ty giải trí, nhưng thật ra lại đang tìm kiếm những cô gái xinh đẹp để buôn bán da thịt.


Ngoài ra còn có một nhóm người chuyên tổ chức tìm kiếm các em gái cho một câu lạc bộ đêm lớn nổi tiếng ở Luân Đôn - một công ty giải trí.


Một tổ chức cuối cùng là một tổ chức chuyên buôn bán 'da thịt' cao cấp —— chính là loại mà nhiếp ảnh gia đã nói, tìm kiếm phụ nữ cho một ít đại nhân vật có tiền có quyền.


Bốn đám người, Đoàn Kỵ Sĩ Lưỡi Dao Sắc đều tìm được đến.


Sau đó ngoài ý muốn phát hiện, trước khi bản thân tìm tới những người này giáo huấn thì những người này đều gặp phải xui xẻo.


Trong số hai ông chủ của tổ chức kinh doanh da thịt dưới danh nghĩa công ty người mẫu và điện ảnh, một người vào năm 1978 vì mạch điện bị lão hóa nên công ty bị thiêu rụi không còn gì, ông chủ cũng chết trong đám cháy.


Người còn lại thì bị trộm đột nhập vào nhà và bị ném xuống hồ bơi rồi chết đuối.


Về phần người đứng đầu công ty giải trí, cũng chết trong một tai nạn tàu hỏa.


Đúng vậy, chính là tai nạn tàu hỏa - người này khá xui xẻo, chiếc xe bị hỏng khi đi ngang qua đường ray, dừng lại ở ngay giữa đường ray, chiếc xe cũng bị hỏng, cửa bị mắc kẹt.


Kết quả bị một đoàn tàu đang chạy qua tông trúng xe hơi bao gồm cả người, thi thể không còn toàn thây.


Thảm hại nhất chính là kẻ cầm đầu tổ chức môi giới kia, lúc ra khơi câu cá, gặp phải tai nạn —— báo cáo điều tra phân tích tai nạn cho thấy, cái gã không may kia câu được một con cá lớn, kết quả câu không thành, ngược lại còn bị kéo xuống biển mất tích.


Sau đó lại tìm được thi thể của hắn ở khu vực cách nơi câu cá gần 10 hải lý, thi thể đã bị cá mập gặm đến mức chỉ còn lại một chút xương cốt.


Trần Nặc nghe vị Đoàn Trưởng này nói xong, trong nháy mắt da đầu tê dại!


Mẹ kiếp!


Không cần phải thắc mắt! Thủ bút này! Chắc chắn là vợ ta không sai!!!


Nhưng mà, vấn đề dưới đây vẫn chưa được giải quyết.


Về chuyện vợ mình bao nhiêu tuổi…


Trần Nặc hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Những tin tức này của ngươi, đều đã xác nhận rồi sao?"


"Đều xác nhận và được chứng thực, chúng ta…"


Đoàn Trưởng đang muốn tiếp tục nói, Trần Nặc lại bỗng nhiên giơ tay lên, làm một động tác im lặng.


"Ách?"


Vị Đoàn Trưởng nhíu mày, liền nhìn thấy ánh mắt Trần Nặc nhìn chằm chằm vào một ngã tư bên kia đường.


Theo ánh mắt nhìn qua, vị Đoàn Trưởng lập tức mở to hai mắt!


Ở một ngã tư bên kia đường, một bóng người thướt tha chậm rãi đi ra.


Dáng người đung đưa nhẹ nhàng xuyên qua đường cái, ở dưới ánh đèn đường, đôi mắt kia giống như áng sao trời!


Là cô gái trong ảnh!!


Đoàn Trưởng hít sâu một hơi, vừa định mở miệng, lại nhìn thấy cô gái kia, ánh mắt không chút kiêng dè bắn tới nơi này.


Khóe miệng đỏ tươi, nở một nụ cười lạnh lùng.


Sau đó, a.


Bước chân nhẹ nhàng đi về phía đây!


"Ngươi đi đi." Trần Nặc hít sâu một hơi, dùng ngữ khí rất nghiêm túc nói với Đoàn Trưởng: "Mang theo người của ngươi, lập tức rời đi!"


Đoàn Trưởng còn muốn hỏi cái gì, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt Trần Nặc —— hắn đột nhiên run rẩy, không nói một lời, xoay người rời đi.


Nhanh chóng chạy đến bên cạnh một chiếc xe rồi chui vào, cấp tốc khởi động xe, phi nước đại rời đi.



Cộc cộc…


Bước chân dừng lại trước bàn trước mặt Trần Nặc.


Hơi thở quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc…


Chậm rãi, Lộc Tế Tế ngồi đối diện Trần Nặc.


Trần Nặc hắng giọng…


Ừm, nên bắt chuyện như thế nào với vợ mình đây?


Gọi lên "Vợ ~"?


Có lẽ Lộc Tế Tế năm 1981 sẽ lập tức đưa tiễn hắn vào phòng ICU?


"Chúng ta chưa từng gặp nhau, không quan biết nhau , đúng không?" Lộc Tế Tế thế mà lại mở miệng trước.


Giọng điệu của cô rất bình tĩnh.


Giọng nói mềm mại như lúc Trần Nặc quen biết cô.


Nhưng vẫn nghe ra được, ngữ điệu có chút lạnh lùng.


"Ách…"


"Vậy nên, ngươi là ai? Ta cảm thấy ngươi là một người có năng lực." Lộc Tế Tế híp mắt nhìn Trần Nặc.


"Ừ…"


"Ta cảm ứng được, khu vực gần nơi này vừa rồi tổng cộng có sáu người có năng lực. Người đàn ông trung niên vừa rồi nói chuyện với ngươi là người có thực lực mạnh nhất —— ngoại trừ ngươi ra.


Sáu người có năng lực, tập trung ở nơi ta thường xuyên xuất hiện, ta không nghĩ đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên."


Giọng điệu của Lộc Tế Tế cực kỳ lạnh lùng, chậm rãi tiếp tục nói: "Cho nên ta cho ngươi hai lựa chọn."


"Hả? Lựa chọn gì?"


"Lựa chọn đầu tiên, ngươi thành thật khai báo ý đồ của các ngươi, vì thể hiện sự khoan dung khi ngươi lựa chọn thành thật, trước khi ta đánh ngươi, ta cho ngươi một cơ hội gọi điện thoại cho bệnh viện hẹn cấp cứu."


Sắc mặt Trần Nặc ngang nhiên, không chút do dự: "Ta chọn B!!"


Lộc Tế Tế nheo mắt lại: "Chọn B sao? Vậy thì ta sẽ không hỏi ngươi bất cứ điều gì.


Dù sao, mặc kệ có phiền toái gì, chỉ cần người chết, phiền toái cũng sẽ tự nhiên biến mất.


Ta sẽ cho ngươi 30 giây, hiện tại ngươi có thể nói lời tạm biệt với thế giới."


"…" Trần Nặc cười khổ nói: "Cái kia, mạo muội hỏi một chút, còn có lựa chọn C sao?"


"Không có."


"Vậy ta vẫn nên chọn A là được rồi."


"Được, hiện tại ngươi có thể nói, đồng dạng, ngươi chỉ có một phút." Sắc mặt Lộc Tế Tế rất thoải mái.


Trần Nặc trầm ngâm một chút, mở miệng: "Ngươi xem…"


"Dừng lại!"


"Hả?"


Lộc Tế Tế nhíu mày: "Đổi một câu mở đầu!"


"Vì cái gì?"


"Không biết vì sao… Câu mở đầu này của ngươi, khiến ta cảm thấy rất khó chịu."



Chương 1628

Bình Luận (0)
Comment