Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 1627 - Chương 1627 Về Chuyện Vợ Ta Rốt Cuộc Bao Nhiêu Tuổi (4)

Chương 1627

Về Chuyện Vợ Ta Rốt Cuộc Bao Nhiêu Tuổi (4)


"Tên Wilson đó, cái gã khá nổi tiếng ở con phố gần đó, ta nợ hắn một khoản tiền.


Ta đã nợ hắn rất lâu rồi, nếu như cứ kéo dài, tuy tên kia sẽ không giết chết ta, nhưng cứ thỉnh thoảng đều sẽ hung hăng đánh ta một trận. Hơn nữa, nếu ta không trả tiền, hắn sẽ gây phiền toái cho ta ở bên ngoài, khiến ta không nhận được công việc quay chụp, ta sẽ không kiếm được tiền, sẽ không có tiền nuôi sống bản thân, cũng không có tiền để trả nợ cho hắn.


Vòng luẩn quẩn này, ngươi hiểu mà đúng không?"


Trần Nặc ý vị thâm trường cười nói: "Ngươi muốn nói cái gì?"


"Ta nợ hắn 200 bảng Anh…


Nhưng ta thề, lúc đầu ta chỉ mượn hắn có 50 bảng! Nhưng sau đó không biết làm thế nào, thời gian càng ngày càng dài, lãi suất càng ngày càng cao, hiện tại biến thành 200 bảng Anh.


Ta thề những lời ta nói đều là sự thật!


Ta, hiện tại ta rất cần tiền… Nếu không có tiền, ta không thể thuê nhà thêm được nữa.


Được rồi, thật ra ta đã không trả được tiền thuê nhà hai tháng nay, nếu ta không có tiền, tuần tới ta nhất định phải ngủ dưới gần cầu."


Trần Nặc mỉm cười: "200 bảng Anh?"


"… Thật ra ngươi chỉ cần cho ta 100 bảng Anh cũng được, ta có thể trả tiền thuê nhà một tháng trước, sau đó lại trả cho Wilson một chút, để một hời gian ngắn tới hắn không tìm ta gây phiền toái nữa, ta cũng có thể tìm được một chút việc làm trước, sau đó mới có thể kiếm được tiền."


Trần Nặc nhìn vị Đoàn Trưởng vẫn luôn đứng ở cửa im lặng không nói.


Đoàn Trưởng lập tức ra ngoài, sau đó không đến một phút liền một lần nữa trở về, trong tay cầm một phong bì, dày một xấp.


Bốp!


Đặt nó lên bàn.


Trần Nặc cầm lấy mở ra nhìn thoáng qua, cười nói với nhiếp ảnh gia: "Nơi này có 2000 bảng Anh."


Hơi thở của nhiếp ảnh gia dừng lại.


"Ngươi có thể nhận nó và trả tất cả các khoản nợ của mình." Số tiền còn lại, ngươi cũng có thể thuê một căn hộ tốt hơn, lớn hơn và sạch sẽ hơn. Sau đó, ngươi có thể cải thiện cuộc sống của ngươi.


Đương nhiên, có đi uống rượu hay là đi tìm phụ nữ thì đó đều là chuyện của ngươi, không liên quan đến ta.


Nhưng ta khuyên ngươi vẫn nên đi tìm một công việc có thu nhập ổn định."


Trong mắt nhiếp ảnh gia tràn đầy ánh sáng, đưa tay định nhận lấy phong bì trên bàn, lại bị Trần Nặc trực tiếp tát vào tay.


Trần Nặc híp mắt: "Tiền ở ngay đây, nếu ngươi muốn… Vậy thì cung cấp tin tức xứng đáng với số tiền này. ”


Nhiếp ảnh gia hít một hơi thật sâu: "Ta có một tin tức! Tin tức này không có ai biết, ta cũng không bán cho bất cứ ai… Bởi vì trong hai năm qua cũng không có ai tìm ta để hỏi về cô gái này nữa! Ta thề, đây chắc chắn là tin tức độc quyền! !"


"Ngươi nói xem."


Nhiếp ảnh gia hít sâu một hơi, sau đó nói ra một câu khiến Trần Nặc bất ngờ.


"Mấy ngày trước ta lại gặp được cô gái này!"



Giống như sợ Trần Nặc không tin, lại giống như nóng lòng muốn lấy tiền của đối phương, lúc này nhiếp ảnh gia nói rất thống khoái.


"Mấy ngày trước, để cho ta ngẫm lại. Mới thứ sáu tuần trước, ta đã đi tới con phố này lần nữa. Lần này ta thật sự không phải đi tìm cô ấy, đã qua gần ba năm, ta cũng đã sớm không còn suy nghĩ này trong đầu.


Ta vô tình đi ngang qua con phố đó, sau đó, không ngờ lại nhìn thấy cô ấy ngoài ý muốn!


Nhưng hiện tại ta đã rất nghèo, ta cũng đã bán máy ảnh của ta để trả nợ, vậy nên khoảng thời gian này ta cũng không thể chụp ảnh!


Nhưng ta thề là ta đang nói sự thật! Ta thực sự đã gặp được cô ấy!


Ở ngay trên con phố đó! !


Ta nhìn thấy rất rõ ràng, tuyệt đối không nhìn lầm!


Lúc ấy ta còn cẩn thận đi theo vài bước, nhưng chỉ trong nháy mắt, đi qua ngã tư, cô ấy đã biến mất.


Xin hãy tin ta, ta đều nói sự thật!"


Trần Nặc nhìn chằm chằm người này hai lần, gật gật đầu: "Ta tin ngươi."



Đi ra khỏi căn hộ của nhiếp ảnh gia, đứng ở hành lang, Trần Nặc nhìn thoáng qua vị Đoàn Trưởng đang im lặng đi theo bên cạnh.


"Đừng giết chết hắn, giáo huấn hắn một trận, để sau này hắn cũng không dám bán tin tức về bức ảnh kia. Ừm, có thể để hắn ta giữ lại tiền."


"… Được rồi."


Trần Nặc suy nghĩ một chút, bổ sung: "Còn có, hỏi thăm thử, ngoại trừ chúng ta ra, rốt cuộc có những ai đã tới tìm hắn hỏi thăm tin tức, biết rõ ràng, sau đó… Phàm là người tới tìm, đều hung hăng giáo huấn một chút. Đừng gây ra án mạng là được."


Hừ, minh tinh?


Địa điểm giải trí?


Môi giới tìm phụ nữ cho đại gia?


Tất cả đều bẻ gãy chân hết!



Cũng không quá khó để tìm thấy con phố này.


Quán cà phê ngoài trời đó cũng không khó để tìm.


Có dân địa phương như Đoàn Kỵ Sĩ Lưỡi Dao Sắc trợ giúp, Trần Nặc rất nhanh đã ngồi dưới ô che nắng của quán cà phê ngoài trời này, gọi một tách cà phê, lẳng lặng nhìn xung quanh.


Là một trung tâm tài chính quốc tế chỉ đứng sau New York trong thời đại này, hầu hết các con phố của Luân Đôn thực sự rất hẹp.


Nếu so sánh quán cà phê này với những quán ở Trung Quốc mấy chục năm sau, cho dù là ở một thành phố cấp hai, cấp ba, cũng đều cảm thấy có chút tồi tàn.


Trần Nặc đã chờ ở đây được hai ngày.


Hắn đến đây vào mỗi buổi sáng, sau đó ngồi chờ cho đến khi trời tối.


Không đợi được Lộc Tế Tế.


Ngược lại, nữ phục vụ quán cà phê lại lén nhét tờ giấy có viết số điện thoại của mình cho Trần Nặc.


Mặc dù biết hiệu quả của việc chờ đợi Lộc Tế Tế như vậy sẽ rất thấp. Trần Nặc cũng luôn khắc chế cảm xúc của mình.


Nhưng đã hai ngày trôi qua, vẫn nhịn không được có chút lo lắng.


Chương 1627

Bình Luận (0)
Comment