Chương 1626
Về Chuyện Vợ Ta Rốt Cuộc Bao Nhiêu Tuổi (3)
"Tổng cộng bốn lần. Nhưng không phải lúc nào ta cũng có thể gặp được cô ấy.
Trong thực tế, sau lần đầu tiên chụp được ảnh của cô ấy, ngay ngày hôm sau ta đã chạy đến nơi đó, nhưng không có thu hoạch gì.
Ta không cam lòng, liên tục đi tới đó bảy tám lần, cũng vẫn không gặp được.
Ta cũng dần dần muốn từ bỏ, trong một khoảng thời gian dài sau đó ta cũng không tới đó nữa.
Cho đến hơn một tháng sau, ta vô tình đi ngang qua con phố đó, đột nhiên lại nhìn thấy cô ấy ở quán cà phê ven đường, liền vội vàng chụp lén một tấm.
Lần tiếp theo, lúc ấy ta cũng không có việc gì, chỉ muốn đi dạo nơi đó, thử vận may.
Nhưng không phải lần nào cũng có thể gặp được cô ấy, quy luật cô xuất hiện ở nơi đó cũng không thể xác định, có đôi khi ba năm ngày, có đôi khi hơn mười ngày cũng sẽ không lộ diện."
Trần Nặc hừ một tiếng: "Nếu ngươi đã quay lại để tìm kiếm cô ấy, lại còn tìm được người, sao ngươi không đi tới bất chuyện?"
Nghe được câu hỏi này, nhiếp ảnh gia đột nhiên lộ ra một biểu tình phức tạp.
Sau khi trầm mặc hai giây, hắn chậm rãi lắc đầu.
"Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, ta rất xúc động, trong đầu chứa đầy suy nghĩ là nếu lần sau có thể gặp được cô ấy, ta nhất định sẽ tiến lên bắt chuyện với cô ấy.
Nhưng lần thứ hai, cuối cùng ta đã được gặp lại cô ấy. Thời điểm ta lần nữa nhìn thấy cô ấy, ta đột nhiên không dám.
Bởi vì… Lần đầu tiên vội vã nhìn thoáng qua.
Lần thứ hai, sau khi nhìn ngắm cô ấy được một lúc, ta bình tĩnh lại và hiểu được một điều.
Một cô gái xinh đẹp như vậy, căn bản không có khả năng để cho loại người như ta có tư cách làm quen.
Cái này, ta không phải là người tốt, nhưng ta vẫn có thể tự nhận thức được mình là ai.
Ta chỉ là một nhiếp ảnh gia nho nhỏ, ngay cả một công việc cố định cũng không có, bình thường thỉnh thoảng nhận được một vài công việc từ mấy tờ báo nhỏ, lén lút chụp ảnh người nổi tiếng để bán kiếm tiền.
Thỉnh thoảng cũng nhận được một số công việc ngoài, giúp khách hàng chụp ảnh vợ hoặc chồng ngoại tình để làm bằng chứng.
Thời điểm mà ta giàu nhất, cũng không có quá 100 bảng Anh trong túi. Mà thời gian ta nghèo nhất, ta phải cũng những kẻ lang thang tranh giành cứu trợ của chính phủ.
Loại người như ta, nào có tư cách mơ ước được loại cấp bậc mỹ nữ này?"
Nói chuyện thẳng thắn.
Có bốn bức ảnh trong tay.
Ngoài bức ảnh ban đầu, hai bức ảnh lần lượt được chụp vào năm 1978 và năm 1979 - nhiếp ảnh gia đã đánh dấu mốc thời gian ở góc dưới bên trái của bức ảnh.
Về phần địa điểm đều giống những lần trước: quán cà phê bên đường.
"Vậy nên, lần cuối cùng ngươi gặp được cô ấy là vào năm 1979, vẫn là trong quán cà phê ngoài trời bên đường? Sau đó, người không còn tìm được cô ấy nữa? Hay là ngươi không bao giờ gặp được cô ấy nữa?"
"Ta đã từng đi tìm, nhưng sau đó cũng không gặp được cô ấy nữa."
Trần Nặc có chút cười lạnh, híp mắt nhìn người này: "Ngươi chưa từng có suy nghĩ xấu xa gì sao? Tựa như lén lút rình mò?"
"… Ta không dám." Nhiếp ảnh gia lắc đầu: "Ta có thể không phải là một người tốt đẹp gì, nhưng đồng thời lá gan của ta cũng rất nhỏ. Thời điểm mà ta nghèo nhất, ta cũng có mấy người bạn muốn rủ rê ta làm vài chuyện nguy hiểm.
Ta cũng muốn kiếm được số tiền đó, nhưng ta lại không dám, là ta không có gan."
Ừm… Coi như ngươi may mắn.
Nếu như hắn sớm sinh ra tâm tư xấu xa gì với Lộc Tế Tế mà nói, phỏng chừng hiện tại cỏ ngoài mộ đã sớm mọc đầy.
"Sau khi bán tấm ảnh đầu tiên cho tiệm chụp ảnh, mấy tháng đó lục tục có người theo lời chủ tiệm chụp ảnh mò tìm tới ta, chủ yếu muốn hỏi thăm tin tức của cô gái này.
Như ta đã nói với ngươi vừa rồi, đều là mấy người có tiền có thế.
Có công ty người mẫu, cũng có địa điểm giải trí, còn có mấy người môi giới cho đại gia có tiền có thế muốn kiếm phụ nữ.
Ta cũng kiếm được một chút từ trong tay những người này, mỗi lần đều có thể nhận được mười mấy bảng, hoặc là mấy chục bảng.
Vậy nên, … Ta cũng không phủ nhận, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến ta sau này lại thượng chạy tới nơi đó ngồi chờ tìm cô gái kia, chẳng qua… Ta cũng không bán những tin tức này cho bất cứ ai khác.
Bởi vì ta nghĩ chỉ khi chỉ một mình ta biết được nơi đó, ta mới có thể bán được ảnh chụp cho những người đó.
Nếu ta bán tin tức, thì… Mấy người đó cũng có thể tự mình đi tìm cô gái này.
Mà ta cũng không kiếm được tiền nữa."
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, cố ý nhìn vào mắt Trần Nặc: "Nhưng sau đó, sau khi ta không còn gặp lại cô gái kia nữa, cũng không có cách nào kiếm tiền từ phương thức này, thời gian dài cũng không có ai tới tìm ta nữa.
Ngươi là người duy nhất trong hai năm này tới tìm ta để hỏi tin tức về bức ảnh."
Trần Nặc nhìn ánh mắt của người này, bỗng nhiên nở nụ cười: "Ta cảm thấy, có lẽ ngươi còn biết cái gì đó, vẫn có chút giấu diếm ta."
Nhiếp ảnh gia có chút căng thẳng, tay hắn chà xát trên đầu gối.
Ánh mắt có chút giãy dụa, hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, dùng ngữ khí mang theo vài phần cầu xin chậm rãi nói: "Tiên sinh… Ta, ta nợ rất nhiều tiền."
"Ừm."