Chương 1625
Về Chuyện Vợ Ta Rốt Cuộc Bao Nhiêu Tuổi (2)
"Các người có phải là người do Wilson cử đến không? Hiện tại ta cũng không có tiền, các ngươi có thể trở về nói với hắn, tuần sau ta có thể nhận một khoản thù lao, đến lúc đó mới có thể trả hắn trước một khoản."
Trên mặt nhiếp ảnh gia này lộ ra bộ dáng heo chết không sợ nước sôi: "Hiện tại trên người ta không có một bảng Anh nào, cho dù các người đem hết đồ đạc nơi này đi cũng vô dụng thôi."
"Một bảng Anh cũng không có, vậy vừa rồi ngươi định không trả tiền sao?"
"… Được rồi, ta chỉ có 15 bảng." Nhiếp ảnh gia tỏ ẻ không thèm quan tâm.
Trần Nặc nở nụ cười: "15 bảng Anh mà ngươi cũng dám gọi gái? Làm loại chuyện này, 15 bảng Anh tính ra cũng không đủ trả tiền, phải không?"
"Nghẹn sắp hỏng rồi." Nhiếp ảnh gia nhún nhún vai: "Làm trước rồi tính sau, dù sao tới cuối cùng không đủ tiền, loại phụ nữ này cũng không dám báo cảnh sát, ta cho cô ta 10 bảng Anh, cô ta nhiều nhất chỉ mắng ta vài câu, vẫn sẽ ngoan ngoãn lấy tiền rồi rời đi. Loại người này cũng không muốn tìm thêm phiến toái.
Cho dù sau lưng cô ta có dân giang hồ bảo kê, vì chút tiền này cũng sẽ không làm gì ta —— nhiều nhất chỉ bị đánh."
Thật sự không biết xấu hổ, cũng rất mặt dày.
Trần Nặc nở nụ cười.
Sau đó, Trần Nặc lấy ra một cuộn tiền từ túi của mình. Là loại mệnh giá lớn nhát, một cuộn. Đặt nó lên bàn.
"?" Nhiếp ảnh gia nghi hoặc nhìn Trần Nặc, lại nuốt nước bọt, nhìn tiền trên bàn.
"Chúng ta không phải là chủ nợ của ngươi phái tới, tìm ngươi có chút chuyện khác cần ngươi hỗ trợ, nếu như ngươi có thể hợp tác, số tiền này chính là của ngươi."
Nhiếp ảnh gia do dự: "Ta chỉ là một nhiếp ảnh gia, chụp vài tấm hình cho mấy tờ báo nhỏ… Chuyện quá nguy hiểm ta sẽ không làm, ta cũng không có sức chiến đấu."
Trần Nặc cười cười: "Không có nguy hiểm gì hết."
Nói xong, hắn lấy ra bức ảnh kia, đặt lên bàn, ngón tay gõ vào trên ảnh: "Nói cho ta biết, về bức ảnh này, tất cả mọi thứ mà ngươi biết được, tất cả các chi tiết!"
Bất ngờ nhìn thấy bức ảnh này, nhiếp ảnh gia chỉ sửng sốt một chút, sau đó lại lộ ra vẻ mặt giật mình.
"A, thì ra là vì chuyện này." Hắn đưa tay, tùy tiện cầm lấy tiền trên bàn, kiểm tra sơ một chút rồi lại nhét vào trong túi áo: "Không thành vấn đề, dù sao các ngươi cũng không phải là người đầu tiên hỏi thăm ta về cô gái trong ảnh."
Trần Nặc híp mắt một chút: "Còn có người khác hỏi thăm về cô gái này sao?"
"Có! Tất nhiên là có." Nhiếp ảnh gia cười: "Đàn ông mà, nhìn thấy được một cô gái xinh đẹp như vậy, ai lại không động lòng chứ. Phụ nữ trên thế gian xinh đẹp đến mức này, có thể tìm được bao nhiêu người."
Trần Nặc không hé răng, mà gật gật đầu, ý bảo hắn nói tiếp.
"Ta vô tình chụp được ảnh cô gái này trên một con phố ở Luân Đôn vào ba năm trước. Ngày hôm đó ta dự định đi xem một ban nhạc rock, trong lúc ngồi xổm, ta kiểm tra máy ảnh, vô tình nhìn thấy cô gái này, sau đó chụp lại.
Ta tuy đã làm một nhiếp ảnh gia được nhiều năm những cũng chưa bao giờ chụp được một cô gái xinh đẹp như vậy. Nếu không phải lúc đó ta còn có việc cần phải ngồi đó chờ, ta nhất định sẽ đi lên bắt chuyện.
Thời điểm ta trở về, ta đã rửa bức ảnh đó ra, chủ tiệm chụp ảnh rất tò mò về cô gái này, hắn đã hỏi mua lại bức ảnh này của ta.
Giá mà hắn đưa ra cũng không tệ, ta đã bán cho hắn một bức, để hắn trưng bày trong tiệm chụp ảnh để thu hút khách hàng.
Như ngươi đã biết, có rất nhiều người giàu có lại quyền thế ở chốn Luân Đôn này.
Vẫn luôn có những người đến tiệm chụp ảnh kia và nhìn thấy được bức ảnh này.
Các ngươi cũng biết, những đại nhân vật có tiền có thế kia, cũng đều thích mỹ nữ, cho nên, trong vòng hai năm nay, cũng không phải không có đại nhân vật, vô tình nhìn thấy tấm ảnh này, sau đó tìm đến ta hỏi thăm tung tích của cô gái này.
Trong số những người tới tìm ta hỏi thăm, có người của công ty điện ảnh, có ông chủ của một số địa điểm giải trí, còn có một số người trung gian chuyên tìm kiếm đối tượng cho các đại nhân vật có tiền.
Thành thật mà nói, ta rất biết ơn cô gái này, mặc dù ta không quen biết cô ấy, nhưng cô ấy đã giúp ta kiếm được rất nhiều tiền."
Khóe mắt Trần Nặc có chút co rút.
Thế nhưng hắn vẫn đè tức giận trong lòng xuống, thản nhiên nói: "Sau đó thì sao? Ngươi tiếp tục đi."
Nhiếp ảnh gia đảo quanh tròng mắt: "Ngươi có hứng thú với cô ấy sao?"
"Có." Trần Nặc gật đầu.
"Vậy có lẽ ngươi cũng cảm thấy hứng thú với một thứ, ngươi chờ ta một chút!"
Nói xong, nhiếp ảnh gia đứng dậy, đi ngang qua Trần Nặc, đẩy một cánh cửa bên trong ra, lúc vào trong còn cẩn thận đóng cửa lại.
Chỉ có điều, một người bình thường như hắn cũng không thể ngăn được cảm ứng của đại lão Chưởng Khống Giả.
Phóng thích tinh thần lực, Trần Nặc rất dễ dàng bắt được tất cả mọi thứ trong phòng.
Bên trong là một căn phòng ngủ bẩn thỉu, người này tìm kiếm gì đó trong tủ, lấy ra một xấp đồ, sau đó xoay người đi ra.
Bộp!
Hắn ném xấp đồ này lên bàn trà.
Trần Nặc cầm lên mở ra, liếc mắt một cái liền ngây ngẩn cả người.
Đây là nững bức ảnh của Lộc Tế Tế.
Vẫn là ảnh chụp lén bên đường, nhưng hiển nhiên là được chụp nhiều lần khác nhau. Bởi vì Lộc Tế Tế trong bức ảnh, mỗi lần đều mặc quần áo khác nhau.
Trần Nặc nhíu mày: "Sau này ngươi lại gặp cô ấy?"
"Đúng vậy! Ta cũng là đàn ông, phàm là đàn ông bình thường, gặp được loại mỹ nữ này không thể không động tâm, cho nên những ngày sau ta lại chạy tới nơi đó đi dạo vài lần. Sau đó lại bắt gặp được."
Trần Nặc cầm ảnh quan sát kỹ, miệng hỏi: "Những bức ảnh này không phải là chụp cùng một lúc, ngươi đã gặp cô ấy bao nhiêu lần rồi?"