Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 1624 - Chương 1624 Về Chuyện Vợ Ta Rốt Cuộc Bao Nhiêu Tuổi (1)

Chương 1624

Về Chuyện Vợ Ta Rốt Cuộc Bao Nhiêu Tuổi (1)


"…"


Mắt thấy vị tiểu sát tinh này lâm vào suy tư trầm mặc, trong lòng Đoàn Trưởng của Đoàn Kỵ Sĩ Lưỡi Dao Sắc khẽ động, một lần nữa nuốt nghi vấn đã đến bên miệng lại trở về.


Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Vị Đoàn Trưởng này có một loại cảm giác: Nếu lúc này mình nhiều miệng hỏi lung tung, hơn phân nửa có thể sẽ bị đánh.


Dư quang khóe mắt Trần Nặc liếc thấy Đoàn Trưởng buông văn kiện xuống, yên lặng rời khỏi phòng.


Rốt cục, Trần Nặc chậm rãi mở bức ảnh trong tay ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nếp gấp, cẩn thận nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lộc Tế Tế trong ảnh.


Ảnh chụp thật ra là góc nghiêng, bởi vì chụp trên đường phố, cho nên khoảng cách cũng không được gần, nhưng góc chụp cực kỳ không tệ, góc nghiêng này hoàn mỹ trưng ra được vẻ đẹp kinh tâm động phách của Lộc Tế Tế.


Trong hình là một quán cà phê ngoài trời, dưới ô che nắng, một tay Lộc Tế Tế nâng má, nhìn về phía xa.


Mái tóc dài như rong biển bị tùy ý buộc sau đầu.


Nguyên nhân đại khái là ánh sáng, nửa thân thể của Lộc Tế Tế vừa vặn ngược sáng, tựa hồ ở dưới bóng tối.


Cảm giác nửa sáng nửa tối, khiến cho người ta có một loại ảo giác kỳ lạ, tựa như cô gái xinh đẹp trong tấm ảnh này, sắc bén giống như lưỡi đao ra khỏi vỏ!


"Cũng không phải là mẹ của Lộc Tế Tế chứ…" Trần Nặc dùng sức xoa xoa mi tâm.


Cho dù có là mẹ con cũng không giống đến như vậy.


Thật ra…


Cho tới nay, thân phận của Lộc Tế Tế cũng không phải hoàn toàn không có điểm đáng ngờ.


Ví dụ như dung mạo.


Kiếp trước thời điểm Trần Nặc và Lộc Tế Tế ở bên nhau đã là năm 2012.


Mà trong kiếp này, Trần Nặc và Lộc Tế Tế gặp nhau năm 2001.


Chênh lệch 11 năm.


Thế nhưng, Lộc Tế Tế năm 2012 của kiếp trước, cùng với Lộc Tế Tế năm 2001 của kiếp này, từ dung mạo, gần như hoàn toàn giống nhau —— ừm, có thể loại bỏ hai chữ "gần như" cũng không thành vấn đề.


Cùng một người, chênh lệch11 năm, hoàn toàn không lão hóa chút nào sao?


Điểm này, trước đây Trần Nặc vẫn chưa từng hoài nghi gì cả.


Bởi vì, dù sao Nữ Hoàng Tinh Không ũng là đại lão Chưởng Khống Giả.


Chưởng Khống Giả có thể kiểm soát cơ thể của mình, thậm chí là kiểm soát sự lão hóa.


Giống như gã Thái Dương Chi Tử kia… Đều có thể biến mình thành bộ dáng trung niên để đi trêu chọc lừa gạt mấy em gái trẻ tuổi.


Lại ví dụ như nữ Chưởng Khống Giả "Kim Cương" rất nổi danh và hay được đem ra so sánh với Nữ Hoàng Tinh Không kia, cũng mang theo dung mạo thanh xuân vĩnh trú.


Dù sao, năng lực của Chưởng Khống Giả ở phương diện chống lão hóa, cùng với kéo dài tuổi thọ, tự nhiên có ưu thế.


Huống chi, phụ nữ mà, ai mà chả thích làm đẹp, dùng năng lực để bảo vệ thanh xuân dung mạo cho mình cũng không có gì kỳ lạ.


Nhưng… Hiện tại sô tuổi này không khớp.


Dù có trẻ mãi như thế nào, cũng không thể giải thích được tình huống lần này.


Năm 1978, Lộc Tế Tế có lẽ chỉ khoảng ba tuổi.


Nhìn cô gái xinh đẹp câu hồn đoạt phách trong ảnh —— ngươi nói cô ấy ba tuổi được sao?!


Quá sức vô lý!



Ông chủ của tệm chụp ảnh không biết nhiều, nhưng theo lời ông chủ tiệm chụp ảnh, có thể dễ dàng tìm được người chụp ảnh này – hắn là một nhiếp ảnh gia tự do.


Người đàn ông này cũng đã có tuổi, vè ngoài tầm 40 tuổi, mái tóc bóng dầu, chân tóc đã rất cao.


Khi người của Đoàn Kỵ Sĩ dẫn đường tìm đến nhà nhiếp ảnh gia này, người này mặc một chiếc áo thun hơi bẩn, thân dưới là một chiếc quần công sở.


Căn hộ của hắn rất nhỏ, đồ đạc lộn xộn, trong bồn rửa của nhà bếp có đống bát bẩn, trong tủ lạnh ngoại trừ bia ra cũng không có bất kỳ loại thức ăn nào.


Ghế sô pha rách nát, trên bàn trà chất đầy lon bia rỗng cùng đồ ăn vặt.


Trên tường nhà hắn treo rất nhiều những tác phẩm của hắn.


Hơn nữa, không khéo chính là, lúc người của Đoàn Kỵ Sĩ phá cửa vào, người này đang ôm một cô em trang điểm cực kỳ diêm dúa lăn lộn trên chiếc sô pha bẩn thỉu.


Có người phá cửa tiến vào, hai người trong phòng đều bị kinh động, em gái kia lập tức thét chói tai một tiếng.


Mà phản ứng của vị nhiếp ảnh gia này coi như rất nhanh, nhanh chóng nhảy dựng lên, thuận tay cầm chặt đèn trong tay đứng bên cạnh.


Trần Nặc là người cuối cùng vào cửa, đưa tay huơ huơ trước mũi.


Không khí trong phòng thật sự rất ngộp.


Mùi thuốc lá, mùi rượu, mùi thức ăn còn sót lại sau đêm, cộng thêm mùi nước hoa rẻ tiền của cô em vừa nhìn đã biết làm nghề gì…


Những mùi hương này trộn lẫn với nhau, thật sự khiến người ta phải cau mày.


"Chúng ta tìm hắn có chút chuyện, ngươi có thể rời đi." Trần Nặc cười cười nói với cô gái trẻ đang bịt miệng kia.


Em gái này quả nhiên làm nghề đặc thù nào đó, hiển nhiên cũng không phải là chưa từng có loại trải nghiệm này, sau khi phản ứng lại liền lập tức nhảy dựng lên, quấn quần áo lộn xộn lên người: "Ta đi! Yên tâm, ta cũng không thấy gì cả, ta cũng sẽ không nói lung tung gì hết, miệng ta rất kín."


Nói xong, cô lại do dự quay đầu nhìn nhiếp ảnh gia kia: "Còn chưa trả tiền đâu."


"? !" Nhiếp ảnh gia mở to mắt: "Ta cũng chưa làm gì cả!"


"Ngươi sờ người ta nửa ngày, hơn nữa còn chậm trễ thời gian làm việc của ta." Em gái này cất cao giọng nói của mình.


Trần Nặc nhíu mày, trực tiếp lấy ra một tờ tiền bảng Anh trong túi ra rồi ném qua: "Cầm tiền đi nhanh đi, đừng tự tạo phiền toái cho mình."


Em gái này nhận tiền, trực tiếp nhét vào trong lớp quần áo quấn vòng 1, còn nháy mắt với Trần Nặc, sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.


Người của Đoàn Kỵ Sĩ đóng cửa phòng lui về phía sau, trong phòng chỉ để lại Trần Nặc cùng vị Đoàn Trưởng kia.


Giờ phút này vị nhiếp ảnh gia ngược lại rất bình tĩnh, hắn buông đèn đứng tay ra, ngược lại tùy tiện ngồi trên sô pha.


Chương 1624

Bình Luận (0)
Comment