Chương 1623
Điều Này Là Không Thể (3)
Điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên.
Trần Nặc cầm lấy điện thoại, bên kia là người của Đoàn Kỵ Sĩ Lưỡi Dao Sắc.
Trần Nặc cũng không tức giận vì đối phương gọi điện thoại lúc nửa đêm —— bởi vì Trần Nặc đã tự khẳng định, bất cứ lúc nào, nếu phát hiện manh mối, phải nói cho mình đầu tiên!
"Có tin tức gì sao?"
"Có, chúng ta đã tìm thấy người trong bức chân dung của ngài!"
"Ừm?!" Ánh mắt Trần Nặc sáng lên.
Dễ tìm thấy như vậy sao?!
Sau đó, Trần Nặc hít một hơi thật sâu: "Người kia ở đâu?"
"Tiên sinh, mọi chuyện có chút không đúng, người kia, bức chân dung kia…"
Trần Nặc nhíu mày: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? "
"Ta lập tức đi tới chỗ của ngài, chuyện này ta nói không rõ lắm, nhưng đến chỗ ngài, ngài tự nhìn sẽ biết. Ta qua đó tối đa mất 15 phút."
"Được."
Trần Nặc buông điện thoại xuống, hít sâu một hơi, khắc chế suy nghĩ phập phồng.
Trong điện thoại, giọng điệu của Đoàn Trưởng kia lộ ra một loại quỷ dị nói không nên lời.
…
Người này rất đúng giờ.
Đến đúng phút thứ 15, hắn đã gõ cửa phòng của Trần Nặc ở phút thứ 14.
Sau đó, sau khi tiến vào phòng, cung kính lấy ra chiếc túi xách mà hắn mang theo, rút ra một thứ từ bên trong, đặt ở trên bàn trước mặt Trần Nặc.
…
Cách tìm người của Đoàn Kỵ Sĩ Lưỡi Dao Sắc thật ra cũng rất khá.
Là một tổ chức lâu đời, có đủ nội tình, cũng có đủ sản nghiêpi thế lực trong thế tục.
Thủ đoạn tìm người của bọn họ khiến cho Trần Nặc cảm thấy cực kỳ mới lạ.
Ngoại trừ giăng lưới như bình thường ra, bọn họ còn vươn được dấu tay của mình tới một góc độ có thể người bình thường cũng không thể tưởng tượng nổi.
Bọn họ kiểm tra tất cả các khu phố ở Luân Đôn…
Tiệm chụp ảnh.
Thời đại năm 1981, còn không phải là thời đại mà mọi người đều có điện thoại thông minh để chụp ảnh như sau này.
Ngay cả máy ảnh kỹ thuật số còn chưa được phổ biến!
Thời đại này, ai muốn chụp ảnh cũng chỉ có thể đến tiệm chụp ảnh, hoặc là, nếu bản thân có máy ảnh, sau khi chụp xong cũng phải đi tới tiệm chụp ảnh để rửa ảnh ra
Vậy nên, thực tế trong những tiệm chụp ảnh đều sẽ lưu giữ lại số lượng lớn các ảnh chụp và cả âm bản.
Mà mấy thứ này, ngoại trừ trong kho lưu trữ của chính phủ, thật ra đều có thể tìm được trong tiệm chụp ảnh.
Sau đó, ngay khi Đoàn Kỵ Sĩ phái người ra, cầm bức chân dung mà Trần Nặc đưa cho, tìm người phục chế lại bộ dáng của một cô bé, tra xét từng tiệm chụp ảnh trên đường phố Luân Đôn, tiến hành đối chiếu ảnh chụp…
Cuối cùng cũng tìm được.
"Chỉ là mấy thứ này, ngài vừa nhìn sẽ biết." Vị Đoàn Trưởng nói xong, yên lặng đứng ở một bên.
Trần Nặc mở ra.
Thật ra cũng không có gì khác trong đó, chỉ có một bức ảnh.
Một bức ảnh đen trắng kiểu cũ.
Người trong ảnh, đôi mắt to tròn sáng như sao, dung mạo kiều diễm động lòng người…
Trần Nặc liếc mắt một cái liền không chút do dự xác định: Đây chính là Lộc Tế Tế!
Không thể nào nhầm lẫn được!
Nhưng cũng bởi vì như vậy, sắc mặt Trần Nặc thoáng cái liền biến sắc!
Bởi vì đây là hình ở thời đại này!
Mà người trong ảnh, là Lộc Tế Tế!
Lộc Tế Tế trong bức ảnh, cũng không phải là một cô bé năm sáu tuổi!
Mà là người Trần Nặc quen thuộc nhất, chính là một Lộc Tế Tế trưởng thành, xinh đẹp động lòng người!
Chính là Lộc Tế Tế hơn hai mươi tuổi!
Hình ảnh của Lộc Tế Tế ở độ tuổi hai mươi, làm thế nào có thể xuất hiện ở năm 1981 chứ?!
Năm 1981, đáng lẽ Lộc Tế Tế phải bằng tuổi một cô bé!
Làm thế nào lại xuất hiện tấm ảnh chụp trưởng thành như vậy?!
Khóe mắt Trần Nặc có chút co rút, hắn nắm ảnh, quay đầu nhìn vị Đoàn Trưởng kia.
"Người lấy ảnh chụp này từ đâu?" Giọng nói của Trần Nặc có chút khàn khàn, hắn cũng không biết trong lòng mình giờ phút này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
"Ngay trong một tiệm chụp ảnh ở khu Bắc." Đoàn Trưởng ngay lập tức trả lời: "Chủ tiệm chụp ảnh nói rằng hắn nhớ có một người đam mê chụp ảnh, đối phương đã chụp ảnh trên quảng trường, chụp được một cô gái qua đường rất xinh đẹp, sau đó cầm đến tiệm chụp ảnh để rửa ảnh.
Mà người trong ảnh rốt cuộc là ai, hắn cũng không biết.
Bởi vì cô gái trong ảnh quá mức xinh đẹp, cho nên, căn bản không thể quên. Mà chủ tiệm chụp ảnh cũng bí mật giữ một phần cho mình."
Dừng một chút, vị Đoàn Trưởng này còn bổ sung thêm một điểm:
"Theo lời của chủ tiệm chụp ảnh, bức ảnh này được chụp cách đây 3 năm."
Trần Nặc nghe nói như vậy, ngón tay theo bản năng dùng sức, nắm chắc tấm ảnh trong tay này thành một cục!
Ba năm trước?
Điều này càng không thể!
Ba năm trước, chính là năm 1978!
Lộc Tế Tế của năm 1978, làm sao có thể lớn tới cỡ này?!
Không phải…
Vợ mình, cô ấy thật ra bao nhiêu tuổi?!