Chương 1634
Nhà Kho, Nồi Rách, Chăn Và Cô Bé (3)
Nước tràn vào bờ bắt đầu rút đi, trôi vào vào rãnh thoát nước ở lòng sông, nước trên đất liền cũng chảy xuôi theo dòng sông, Trần Nặc trốn trong cống thoát nước giống như đang ở trong một hang động màn nước.
Nằm được nửa giờ, Trần Nặc khôi phục một ít khí lực mới rốt cục đứng dậy, đi ra khỏi cống thoát nước, sau đó nhanh chóng leo lên bờ.
Nước trên mặt đường đã dần rút đi, nhưng nhiều ngôi nhà bên đường cùng vị trí tầng một đã bị ngập lụt.
Trần Nặc đi suốt một quãng đường trong nước, mực nước vốn chỉ tới đầu gối hắn cũng dần trở nên nông hơn khi hắn đi càng lúc càng lâu.
Bên trong những căn nhà ven đường, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy có người dân trốn sau cửa sổ trên lầu quan sát, Trần Nặc một mình đi trên đường trong nước, dẫn tới không ít ánh mắt.
Trần Nặc đương nhiên không thèm để ý tới, đi ngang qua một siêu thị mà cửa lớn đều bị phá vỡ, Trần Nặc trực tiếp đi vào ở trong cửa hàng mà nước còn nhấn chìm cổ chân, tìm được hai gói mì.
Suy nghĩ một chút, lại cầm một ít nước đóng chai, cởi quần áo ra làm túi, nhét vào xong ôm, một lần nữa đi ra.
Sau khi đi ra khỏi một con phố, Trần Nặc tìm được một tòa nhà nhìn qua có chút cũ nát, nhanh chóng chạy tới.
Nhà kho có chút bị ngập, nhưng do địa hình tương đối cao, thiệt hại không nghiêm trọng.
Trần Nặc trực tiếp phá cửa đi vào, dọc theo bậc thang bên trái đi lên.
Tầng trên của nhà kho được ngăn ra thành một số phòng, nhưng tất cả đều trống rỗng.
Toàn bộ nhà kho không có gì, rõ ràng đang ở trong tình trạng bán bỏ hoang.
Trần Nặc dọc theo phòng tìm kiếm, rất nhanh tìm được một số thứ hữu ích trong một căn phòng.
Sau khi cầm một tấm chăn quấn quanh người, Trần Nặc nhanh chóng tìm được một cái bếp cùng một đống than.
Chọn mấy khối cặn than lớn một chút nhét vào rồi châm lửa đốt lên.
Có một cái nồi nhỏ, nhìn cũng rất sạch sẽ, Trần Nặc rót nước đặt lên bếp đun sôi.
Hắn không dám dùng nước máy.
Bởi vì nước biển ập vào, có trời mới biết có bị ngập nước vào nhà máy nước hay không.
Lúc này, không dám tùy tiện uống nước.
Nước đóng chai có vẻ đặc biệt quý trọng.
Vừa mới đốt nước lên, ánh mắt Trần Nặc bỗng nhiên khẽ động!
Sau khi tiến vào kho hàng rồi đi lên lầu, Trần Nặc đã phóng thích ra tinh thần lực, toàn bộ kho hàng đều bị cảm ứng của hắn bao phủ!
Mà giờ phút này, dưới tinh thần cảm ứng, bỗng nhiên xuất hiện dao động!
Cửa thoát nước bên ngoài nhà kho, nắp trên mặt đất không biết đã sớm bị cuốn đi đâu.
Đại khái khi nước biển từ phía dưới tràn lên nên bị đẩy ra.
Lúc này khi nước biển rút đi, nước trên mặt đường nhanh chóng chảy về phía cửa thoát nước.
Trần Nặc đứng bên cạnh cửa thoát nước, do dự một giây, sau đó thở dài, cởi chăn trên người rồi treo trên vách tường bên cạnh, sau đó nhảy xuống!
Luân Đôn là một thành phố cổ xưa, hệ thống thoát nước dưới lòng đất thực sự đã rất cũ.
Nói cách khác, nơi này là nhà kho, hệ thống thoát nước là tiêu chuẩn công nghiệp, nếu là khu dân cư mà nói, cống rãnh hẹp, người căn bản không có khả năng chui vào —— chuột thì còn có thể.
Bên trong cống thoát nước, đi qua hơn mười mét, rẽ vào một lối, Trần Nặc tìm được nguồn gốc động tĩnh!
Đây là một cống thoát nước hình chữ L đảo ngược, nhưng vì có chút không gian nhô ra ở góc đường, nó gần như trở thành một hình chữ T rất tinh tế.
Góc không gian không lớn, không gian miễn cưỡng ngnga với một cái tủ áo bình thường của nhà dân.
Lúc Trần Nặc vọt tới góc đường, liền nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ treo ở đó.
Một chiếc áo khoác đã thấm ướt bị cởi ra và buộc vào cánh tay, đầu kia thì treo trên một đường ống nước trong cống thoát nước…
Mà lúc Trần Nặc chạy tới, cái bóng nho nhỏ này đã mất đi một nửa ý thức, nhưng ý thức còn sót lại vẫn đang làm một chuyện.
Bàn tay kia nắm lấy một tảng đá, từng chút một, nhẹ nhàng, gõ vào đường ống nước, phát ra động tĩnh.
Một lát sau, Trần Nặc mang theo bóng dáng nho nhỏ này chui ra cửa thoát nước, tiến vào phòng lầu hai trong nhà kho.
Đặt thân ảnh nhỏ bé này bên cạnh bếp rồi đắp tấm chăn lên.
Trần Nặc nhìn nước đã đun sôi, lấy mì gói rồi mở ra, ném từng miếng từng miếng nhỏ vào trong nồi.
"Tỉnh thì nói chuyện, không cần sợ hãi, ta không phải người xấu." Trần Nặc không quay đầu lại, mà dùng thìa nhẹ nhàng khuấy trong nồi: "Hơn nữa, vừa rồi ta còn cứu mạng ngươi."
Bên cạnh bếp lò, thân ảnh nhỏ bé quấn chăn nhẹ nhàng run rẩy một chút.
Sau đó laij chậm rãi đứng dậy, lẳng lặng trong bóng đêm, chăm chú nhìn Trần Nặc —— trong ánh mắt mang theo một tia sợ hãi.
"Cám ơn ngài đã cứu mạng ta, tiên sinh."
Một câu tiếng Anh giọng chuẩn Luân Đôn.
Trần Nặc xoay người lại, đứng ở bên cạnh người này.
Một cô bé, tuổi còn rất nhỏ, thoạt nhìn nhiều nhất cũng chỉ có năm sáu tuổi.
Nhìn vào quần áo trên người… Rõ ràng không ổn lắm.
"Cha mẹ của ngươi đâu? Ừm… Nhà của ngươi ở đâu?" Trần Nặc do dự mở miệng hỏi.
Cô bé dường như có chút do dự hơn, nhưng vẫn trả lời.
"Ngay ở đây, thưa ngài, đây là nhà của ta.
Ừm… Cái chảo ngài dùng là của ta."
Trần Nặc ngây ngẩn cả người.
"Khi nước lớn xuất hiện, ta trốn trên lầu, nhưng vì muốn nhặt đồ nên đã ngã từ trên lầu xuống, sau đó bị nước cuốn vào cửa thoát nước.
May mắn ta bám vào được một đường ống nước, sau đó ta cởi quần áo tự buộc mình ở trên, mới không bị nước cuốn trôi…"
Cô bé đứt quãng kể lại chuyện mình gặp phải.
Trần Nặc vừa nghe vừa nhíu mày.
Sau đó, nhìn vào cô bé.
Ngoại hình rất bình thường.
Điển hình của người Anh, tóc có màu nâu cùng một vài vết tàn nhang trên khuôn mặt.
Cô bé rất gầy.
Chính là loại thiếu dinh dưỡng.
Ánh mắt nhìn Trần Nặc giống như một con mèo nhỏ khiếp đảm.