Chương 1635
Nhà Kho, Nồi Rách, Chăn Và Cô Bé (4)
Trần Nặc thở dài, bững nồi nước mỳ đã nấu xong lên: "Cái này… Nếu đây là nhà của ngươi, vậy ngươi có bát không?"
"Có lẽ có, thưa tiên sinh. Nhưng lúc nằm sấp bên cửa sổ để quan sát nước bên ngoài, bát bị rơi xuống, ta vì muốn nhặt bát nên sau đó bị rơi xuống – lúc đó ta đang uống nước."
Trần Nặc bất đắc dĩ, dứt khoát lấy một muỗng canh mì đưa cho cô bé.
"Nóng, ngươi ăn từ từ."
Cô bé có chút do dự, nhận lấy rồi uống một ngụm, sau đó hít sâu một hơi, thổi vài hơi, lại chậm rãi uống hết từng chút một.
Nửa nồi canh mì, sau khi cô bé ăn được vài muỗng liền buông thìa xuống, sau đó thân thể rụt về phía sau, cẩn thận nhìn Trần Nặc: "Tiên sinh, ta đã ăn no rồi."
"Không, ngươi chưa nơ." Trần Nặc mỉm cười: "Ngươi chỉ đang sợ ta, hoặc là ngươi cảm thấy xấu hổ. Không sao đâu, ngươi có thể ăn nồi này, ta vẫn còn mỳ, nước cũng vậy, ta có thể làm thêm một nồi nữa."
"Nhưng ta không có tiền trả ngài." Cô bé rối rắm: "Ăn ít đồ của ngài, coi như … Chi phí của việc sử dụng nồi của ta."
Trần Nặc nở nụ cười, cố ý mím môi: "Như vậy cứu mạng ngươi, nên tính như thế nào đây? "
Đôi mắt của cô bé mở to.
Nhìn ra được, cô mặt mày ủ rũ suy nghĩ một chút, thăm dò nói: "Chỗ này của ta chỉ có một cái chăn, còn có… Tất cả mọi thứ, tất cả đều ở đây. Cái nồi này là thứ duy nhất có giá trị."
Trần Nặc nhìn thoáng qua đứa bé này, thở dài, vươn tay muốn vuốt ve mái tóc của cô, sau đó động tác này lại khiến cho cô bé lập tức rụt về phía sau, cảnh giác nhìn Trần Nặc.
Trần Nặc sửng sốt, lập tức cười cười, thu tay lại: "Ta không có ác ý."
Dừng một chút, Trần Nặc hỏi: "Tên của ngươi là gì?"
"… Louise."
Trần Nặc gật đầu: "Như vậy, Louise, vì sao ngươi sống một mình ở đây?"
"…"
Một lớn một nhỏ hai người nhìn nhau một lát, đứa nhỏ mới chậm rãi trả lời.
"Mẹ ta… Đi rồi… Chỉ vài mới ngày trước."
Mất khoảng một giờ, vừa ăn vừa tán gẫu, Trần Nặc thành công khiến cho cô bé tên là Louise thả lỏng một chút cảnh giác, kể lại chuyện của cô.
Cái gọi là mẹ đã đi rồi… Ý không phải đã chết.
Mà thật sự là bỏ đi rồi.
Theo Louise, cha cô bé có thể là một thủy thủ - có thể.
Bởi vì mẹ cô cũng không chắc chắn.
Được rồi, một lời nói như vậy, trong này hiển nhiên có không ít chuyện.
Mà mẹ của Louise, vốn dĩ hy vọng thủy thủ kia sẽ cùng kết hôn cùng mình nên mới có thể mang thai và sinh ra đứa trẻ.
Kết quả là…
Chàng thủy thủ đã một đi không trở lại.
Mà người mẹ rõ ràng không phải là một người có khả năng tự làm việc và nuôi sống bản thân.
Louise đã sống với mẹ mình trước đây.
Cũng không phải ở trong cái kho này.
Con đường sinh kế của mẹ cô, đứa bé nói một chút mơ hồ - có lẽ cô bé không hiểu được.
"Bà ấy làm việc trong quán rượu, nhảy múa cho mọi người xem."
Trần Nặc suy đoán, có lẽ không chỉ nhảy múa, có lẽ còn có thể là uống rượu cùng, hoặc là cùng làm một chút chuyện gì khác.
Lúc trước Louise không sống ở nhà kho, cô bé cũng có nhà.
Ngôi nhà kia tuy rằng không tốt lắm, nhưng dù sao vẫn là một căn nhà, một căn hộ, khẳng định rất lộn xộn, nhưng so với nhà kho vẫn tốt hơn.
Theo lời đứa trẻ, mẹ cô bé có thể đã nợ rất nhiều tiền.
Có thể là do nợ nần lâu ngày.
Nhưng dù sao cũng còn quá nhỏ, đứa nhỏ năm tuổi, đối với ký ức lúc trước không nhớ rõ lắm.
Dù sao, người mẹ của cô bé đã rời đi được vài ngày trước.
Có lẽ là bị ép nợ nên bỏ chạy.
Hoặc là bị cuộc sống như vậy đè nặng khiến cho gục ngã.
Có lẽ cô ta chưa bao giờ yêu đứa con gái này ——Trần Nặc cơ bản có thể xác định được điều này, bởi vì theo miêu tả của Louise, mẹ cô bé đối với cô bé không được tốt lắm.
Sau đó, một ngày, người mẹ này đã không trở về sau khi ra khỏi nhà.
Louise nhớ rõ, ngày đó trước khi mẹ cô đi, đã ôm lấy cô và còn hôn cô một cách rất hiếm có.
Bà nói với cô rằng có 2 bảng Anh trong ngăn kéo của tủ.
Sau đó, người mẹ đã rời đi với túi xách của mình.
Về phần đứa nhỏ này vì sao lại xuất hiện ở chỗ này…
Sau khi người mẹ rời đi, vài ngày không trở lại, lúc đầu đứa trẻ không quan tâm.
Bởi vì dựa trên kinh nghiệm trong quá khứ, người phụ nữ cũng thường xuyên không về nhà.
Nhưng cho đến một ngày, chủ nhà, chủ nợ và những người khác đến nhà.
Ngôi nhà đó, đã không còn nữa.
Đứa bé năm tuổi không hiểu chuyện, cô chỉ ngây thơ cho rằng, những người tới nhà mình đều là người xấu.
Sau đó, cũng có thể có những người từ các tổ chức phúc lợi xã hội, hoặc những người từ cảnh sát…
Đứa bé cũng không biết.
Sau đó, cô bé bỏ chạy ra ngoài.
Trốn trong nhà kho này —— nơi này là một nơi bình thường cô bé hay tới chơi.
Đó là tất cả những gì đã xả ra
Trần Nặc nhìn Louise đang ngồi đó.
Cô bé 5 tuổi quấn chặt chăn, căng thẳng và sợ hãi nhìn Trần Nặc.
"Làm thế nào mà ngươi sống được chứ?" Trần Nặc nhíu mày.
"2 bảng Anh, ta mua một cái nồi, chính là cái này mà ngài dùng." Cô bé suy nghĩ một chút: "Còn nữa … Ta lại đi đến tiệm bánh và xin người ta cho ta một ít bánh mì không bán được trong 2 ngày qua.
Cái chăn này là ta nhặt được.
Còn có…"
Cô bé nói đến đây, do dự một chút, nhưng vẫn thì thầm.
"Ta đã gặp một người bạn… Người bạn này thỉnh thoảng sẽ đến và gửi cho ta một ít thức ăn."
…