Chương 1644
Cô Ấy Là… (3)
"Vậy thì đánh một trận đi!" Trần Nặc lắc đầu, hoạt động cổ tay một chút: "Dù sao mấy người hạt giống các ngươi, ta cùng Sid đánh qua, cùng Bạch Tuộc kia đánh qua… Cũng đã chiến đấu với hạt giống thứ tư.
Trong tất cả các hạt giống mà ta biết, ta chỉ chưa đấu với ngươi, nếu hôm nay có đấu cũng không sao!"
Mèo xám điều khiển Black nhanh chóng lùi lại vài bước: "Đừng! Được rồi! Không cần phải làm chuyện này - Ta có thể cho ngươi biết."
Sau đó, mèo xám thở dài và bắt đầu nói:
"Cô ta là hậu duệ của người Hoa Hạ, chuyện này ngươi có thể nhận ra qua màu da và màu tóc của cô ta.
Về phần thân phận của cô ta, ta quả thật biết —— thực lực của cô ta rất cường đại. Một phần đến từ thiên phúcủa cô ta, và năng lực thừa kế của cô.
Một phần khác đến từ hạt giống đã chọn cô là người được chọn - hạt giống cũng có thể có ích cho việc tăng cường sức mạnh của người được chọn.
Ta nghĩ có lẽ ngươi muốn biết cô ấy đến từ đâu phải không?
Cô ấy… Có thể không giống như những gì ngươi nhìn thấy bên ngoài."
"Không giống chỗ nào?"
"Ách… Ví dụ như… Tuổi của cô ấy?" Giọng điệu của mèo xám rất cổ quái.
Trần Nặc có chút sửng sốt, thốt ra hỏi: "Cô ấy bao nhiêu tuổi?"
"Lớn hơn ngươi một chút."
Trần Nặc suy nghĩ một chút: "Ba mươi tuổi?"
"Lớn hơn một chút."
"Lớn hơn ta 30 tuổi? Hơn 50 tuổi?"
"Lớn hơn một chút."
Fvck!
Mẹ kiếp!
Trong lòng Trần Nặc cũng không biết có cảm giác gì, âm thầm phun ra một cái hơi, thăm dò nói: "Cô ấy sẽ không phải là… 100 tuổi đó chứ?"
"… Lớn hơn một chút."
Trần Nặc: "…"
"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
"20 tuổi." Trần Nặc thở dài trả lời.
"Như vậy, cô ấy hẳn là lớn ngươi… Hơn 300 tuổi."
"…"
Trong lòng Trần Nặc bỗng nhiên có một vạn con ngựa xếp hàng chạy như điên…
…
Nữ hơn ba, ôm gạch vàng.
Nữ hơn ba trăm, xếp hạng tiên ban?
Hôm nay ta biết vợ ta lớn hơn ta hơn 300 tuổi. Ta nên làm gì với vấn đề này đây?
Online chờ tư vấn, tình huống khẩn cấp.
…
Nhìn biểu tình và ánh mắt ngốc trệ của Trần Nặc, mèo xám cẩn thận khống chế Black lui về phía sau vài bước.
"Theo ta được biết, người phụ nữ này, cô ta cũng là hậu duệ người Trung Hoa các ngươi, hơn ba trăm năm trước, cô ta đã được hạt giống kia lựa chọn trở thành người được chọn.
Và rồi… Ba trăm năm qua, hạt giống kia vốn vẫn luôn âm thầm nhìn chằm chằm vào sự trưởng thành của cô ta. Nhưng mấy năm gần đây, tên kia bỗng nhiên biến mất, về phần đi đâu… Ta không biết."
Trần Nặc bỗng nhiên mở miệng: "Cô ấy… Tên cô ấy là gì?"
"Ư…", Mèo xám phảng phất suy tư một chút: "Ta nhớ tên tiếng Hoa của cô ấy cũng rất dễ nghe, gọi là gì…
À, đúng rồi! Ba trăm năm trước, có mấy gã nhân loại, cùng nhau hợp lực tìm được một phân thân mẫu thể.
Nhưng thật không may, một số đồng loại của ta … âm thầm ngăn cản họ.
Mấy nhân loại kia đều là cường giả đứng đầu, trong đó có một người Trung các ngươi cũng rất lợi hại.
Hành động lần đó, thật ra nhân loại các ngươi đã thất bại. Cái tên người Trung Hoa đã tham dự hành động kia lại bị mấy đồng loại của ta theo dõi.
Vậy nên, … Gã Bạch Tuộc cùng hạt giống thứ tư đã thực hiện một thỏa thuận. Hạt giống thứ tư đang tìm kiếm một người được chọn thích hợp, vậy nên … Bạch Tuộc đã bán thông tin tình báo của gã Trung Quốc cho hạt giống thứ tư.
Hạt giống thứ tư đi tới Trung Hoa một chuyến, tìm được cường giả đứng đầu nhân loại kia.
Nhưng rất đáng tiếc, lúc tới đó, tên cường giả đứng đầu nhân loại đã trọng thương và chết. Vậy nên, … Nó đã mang một đứa con gái của người đàn ông cường đại kia trở về.
Thiên phú của đứa trẻ này rất tốt, thậm chí còn tốt hơn cha cô, vậy nên hạt giống thứ tư rất hài lòng với một người được chọn như vậy."
Trong lòng Trần Nặc giống như có tiếng trống rầm rầm!
"Cường giả nhân loại kia… Họ Vân?"
"Đúng, họ Vân, gọi là… Vân Hà."
Trần Nặc hít một hơi!
Vị tổ sư Thanh Vân Môn kia!
Được tổ chức "Tàu Noah" chiêu mộ, mời đi Châu Phi, tham gia tiêu diệt một phân thân mẫu thể!
Tổ sư của Thanh Vân Môn, Vân Hà! !
Cha của Lộc Tế Tế?
Hơn 300 năm trước?!
"Vậy nên, tên của cô ấy?"
"Cô ấy… Ta nhớ, cô ấy hình như được gọi là Vân… Vân…
Đúng rồi, cô ấy gọi là Vân Âm."
…
Trần Nặc hoàn toàn ngây dại.
Tin tức này quá mức chấn động, trong lúc nhất thời làm cho Trần Nặc có chút khó tiêu hóa.
Phân tâm, thế nên để cho mèo xám len lén chuồn đi từ khi nào Trần Nặc cũng không nhận ra.
Hắn liền đứng đó ngơ ngác nghĩ…
Lộc Tế Tế?
Hơn 300 tuổi?
Con gái của Tổ sư Thanh Vân Môn Vân Hà?!
Vân… Âm?