Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 1657 - Chương 1657 Đây Là Âm Mưu Chống Lại Ta! (2)

Chương 1657

Đây Là Âm Mưu Chống Lại Ta! (2)


Trần Nặc cười tủm tỉm, cũng không thèm để tâm, ngược lại còn bay lên cao, một tay nắm lấy bả vai Thái Dương Chi Tử, giúp hắn thoát ra khỏi mặt nước.


Lão già nghiến răng nghiến lợi: "Vừa rồi cô ta đánh lén ta! Hơn nữa, năng lực của ta, ở trong nước sẽ bị tự nhiên khắc chế, con nhóc này lại am hiểu khống chế nước, ta không chịu chút thiệt thòi mới lạ."


Trần Nặc gật đầu: "Đúng vậy, ngươi nói đúng!"


"Đây là sự thật!"


"Ừ, ta tin a!"


"Nhưng ngữ khí của ngươi đang hoài nghi ta!"


"Ngữ khí của ta rất thành khẩn."


Trần Nặc vỗ vỗ vai Thái Dương Chi Tử.


Lão già hít sâu một hơi, còn muốn mắng cái gì đó nữa, Trần Nặc cũng đã cười nói: "Được rồi, đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa, à, người phụ nữu này chính là mục tiêu mà ta đã nói với ngươi, ta muốn ngươi hỗ trợ cùng nhau đối phó với cô ấy."


Thái Dương Chi Tử nhướng mày: "Chính là cô ta sao!?"


"Đúng, chính là cô ấy!"


"Được!" Lão già hừ một tiếng, hung tợn nói: "Được lắm! hiện tại, chuyện này đã vượt ra ngoài phạm vi giao dịch của chúng ta! Bây giờ đã trở thành ân oán cá nhân rồi!"


Trần Nặc gật gật đầu, cũng nhìn Vân Âm từ xa: "Được, vậy lát nữa ngươi phải tận lực đừng lười biếng!"


"Ta không đánh cô ta thành đầu heo, ta liền…"


Thái Dương Chi Tử hùng hùng hổ hổ, nhưng Vân Âm ở phía xa xa lại chỉ lạnh lùng nhìn Trần Nặc: "Lại là ngươi."


"Ai…" Trần Nặc thở dài: "Là ta."


"Mấy ngày nay ngươi vẫn luôn tìm kiếm ta."


"Đúng vậy." Trần Nặc suy nghĩ một chút: "Ta cũng không muốn động thủ, nhưng có một số việc ta nhất định phải tìm ngươi hỏi rõ mới được."


"Ta đã nói rồi, ngươi lại trêu chọc ta, ta liền giết chết ngươi."


Trần Nặc bĩu môi: "Nhưng mà… Con người ta không dễ giết như vậy."


"Vậy thì thử xem."


"Thử… Rồi chết đi!"


Trần Nặc đang nói, bỗng nhiên ngữ khí liền biến đổi!


Bởi vì sau khi Vân Âm nói xong những lời tàn nhẫn, thân hình lại đột nhiên nhanh chóng lui ra sau, lướt ra mấy chục mét, rồi trong nháy mắt biến mất tại chỗ!


Lại là truyền tống!


Không gian dịch chuyện!


Trần Nặc phi thân đuổi theo, sau đó ở nơi Vân Âm biến mất, sau khi nhanh chóng nhắm mắt lại, cảm ứng thử dấu vết không gian dao động…


Sau đó, Trần Nặc cũng biến mất trong nháy mắt!


Trước khi biến mất, Trần Nặc quay đầu quát một tiếng với Thái Dương Chi Tử còn đang sững sờ ở đó: "Lão già! Đuổi theo!"


Thái Dương Chi Tử: "…"


Lão già nhìn chằm chằm vào không khí…


Biến mất?


Bọn họ đều biến mất?


Năng lực này là gì?


Không gian? Dịch chuyển??


WTF!


Thái Dương Chi Tử trợn mắt há hốc mồm.


"Đuổi theo? Mẹ nó ta đuổi theo cái gì! Năng lực không gian, lão tử lại không biết a!"


Chờ một chút!


Cái con nhỏ đó và tên khốn kia.


Hai người này thật sự là Chưởng Khống Giả sao?!



Trên tháp chuông của nhà thờ!


Dưới màn đêm, thân ảnh Vân Âm đột nhiên lóe lên, sau đó một nắm đấm xuất hiện trong không khí, đánh tới trước mắt Vân Âm!


Vân Âm hai tay khép lại đỡ trước mặt, thân thể lại giống như mũi tên bị đánh bay ra ngoài!


Bóng người như lưỡi kiếm đâm tới, trực tiếp đập xuyên qua chuông trên lầu! Oanh một tiếng, tiếng chuông trống rỗng, thân hình Vân Âm lần nữa biến mất!


Trần Nặc cũng lập tức lần nữa lóe lên và biến mất.


Trên bầu trời Luân Đôn, hai bóng người chợt lóe lên, lúc thì xuất hiện ở khu Đông, lúc thì xuất hiện bên bờ sông Thames, một hồi lại lóe lên trên tháp Luân Đôn!


Trần Nặc từ bỏ tất cả thủ đoạn công kích tầm xa, chỉ sử dùng năng lực "truyền tống" gắt gao quấn lấy Vân Âm, áp dụng hết tất cả kỹ thuật quyền cước cận thân, phát động công kích như cuồng phong bão táp với Vân Âm.


Vân Âm quả nhiên đang ở thế hạ phong, sau mấy lần truyền tống không cách nào kéo dài khoảng cách, người phụ nữ này hiển nhiên cũng bị chọc giận, dứt khoát từ bỏ ý đồ kéo dài khoảng cách, không sử dụng năng lực không gian nữa, hai người liền bắt đầu quyền đấm cước đá trên bầu trời Luân Đôn…


Lúc này Trần Nặc không thương hương tiếc ngọc nữa —— hắn cũng không dám!


Dưới tình huống thực lực cảnh giới gần ngang nhau, lại là cận chiến, nếu mình còn dám nương tay mà nói, có tin mình sẽ bị Vân Âm đánh thành cặn bã hay không!


Mặc dù Trần Nặc cơ hồ suýt đánh bại Vân Âm, nhưng hai người vẫn bị thương nhẹ.


Trần Nặc đánh nát xương bả vai bên trái của Vân Âm.


Vân Âm một cước đá gãy xương cẳng chân của Trần Nặc.


Trần Nặc một quyền đập gãy một xương sườn của Vân Âm.


Vân Âm thì trở tay một cái tát, khiến cho Trần Nặc phun ra một cái răng!


Hai người nhanh chóng giao thủ qua lại hơn mười lần, sau đó đồng thời lui ra vài bước, sau hai hơi thở, đối với đại năng lực khống chế thân thể cường đại của Chưởng Khống Giả, khiến làm cho những ngoại thương này đều khép lại bảy tám phần.


Vân Âm oán hận nhìn chằm chằm Trần Nặc. trừng mắt một cái.


Một vòng thương tổn lẫn nhau vừa rồi khiến cho Vân Âm phát tiết không ít tức giận, giờ phút này tỉnh táo lại, người phụ nữ này lập tức đưa ra phán đoán:


Cứ đánh như vậy sẽ không ổn!


Năng lực chiến đấu cận thân của đối phương ở trên mình!


Tuy rằng lấy thương đổi thương, nhưng tiếp tực đánh như vậy, rõ ràng mình sẽ bị thương nặng hơn một chút.


Hơn nữa, xét về thực lực mà nói, đối phương cao hơn một bậc so với mình.


Cũng chính là, năng lực khống chế thân thể tự khép lại của Chưởng Khống Giả, tốc độ của đối phương mạnh hơn một chút so với mình.


Mình bị thương nặng hơn, đối phương hồi phục lại cũng nhanh hơn mình.


Tiếp tục đánh như vậy, mình còn có thể kiên trì trong chốc lát, nhưng thời gian dài, mình sẽ càng đánh càng yếu, ưu thế của đối phương sẽ càng ngày càng rõ ràng!


Chương 1657

Bình Luận (0)
Comment