Chương 1665
Ánh Sáng (1)
Louise cứ như vậy mà ngồi trong phòng ngủ của Trần Nặc, ngồi ở giữa tiên sinh và người phụ nữ xa lạ kia, canh giữ rất lâu.
Sau một lúc, cô bé lại đứng dậy và lắng nghe nhịp tim của người phụ nữ.
Rồi lại một lúc sau, cô bé không thể không nhìn vào vết thương của sư phụ.
Trong lòng cứ nghĩ đến những lời tiên sinh để lại trước khi hôn mê, vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Cũng không biết qua bao lâu, dù sao tinh thần của cô gái nhỏ cũng không tốt, mí mắt bắt đầu chậm rãi đánh nhau.
Bầu trời đen bên ngoài tựa hồ vĩnh viễn sẽ không sáng.
Giờ phút này Louise cực kỳ hy vọng có thể sớm nhìn thấy mặt trời mọc.
Những đứa bé thường không hiểu biết nhiều, chúng chỉ theo bản năng cảm thấy bình minh có thể mang lại cho bản thân một cảm giác an toàn.
Cuối cùng, Louise vẫn nhịn không được, nghiêng về bên cạnh Trần Nặc, đầu cơ hồ rũ xuống, ý thức càng ngày càng mơ hồ…
…
[Đinh Đông ~~~~ ]
…
Trong bóng tối, âm thanh trong trẻo của chuông cửa điện tử truyền đến từ hướng ngoài cửa sổ.
Louise đột nhiên giật mình một cái, ngẩng đầu lên!
Trong bóng tối, cô bé mở to đôi mắt đã buồn ngủ, giống như một con thú nhỏ sợ hãi, cẩn thận nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, sau đó lại rón rén bò đến bên cạnh bệ cửa sổ, không dám lộ đầu, lại nghiêng đầu, cẩn thận lắng nghe âm thanh bên ngoài.
Lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Trong lòng Louise cầu nguyện: là ảo giác, là nằm mơ, đừng là thật, ngàn vạn lần đừng là thật…
Sau đó.
[Đinh Đông ~~]
Một lần nữa!
Lần này thật sự nghe được âm thanh, phá vỡ ảo tưởng của Louise.
Đó là chuông cửa bên ngoài trang viên!
Đó là sự thật!
…
Louise lập tức lấy tay che miệng lại, ngăn cản bản thân hô ra tiếng.
Sau đó, cô bé hít một hơi thật sâu và quay đầu nhìn người đàn ông đang ngủ trên sàn nhà.
Sau đó, Louise suy nghĩ một chút…
Cô bé lại rón rén bò đến vị trí ban công, tìm một góc độ mà bản thân cảm thấy tương đối bí mật, kéo ra một khe hở của rèm cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra ngoài thử.
Từ góc nhìn này, chỉ có thể thấy một bóng dáng ở xa xa nhìn bên cổng lớn trang viên.
Lhông rõ ràng lắm, nhưng… Miễn cưỡng có thể nhìn thấy.
Ngoài cửa hàng rào của trang viên, một mảnh tối đen.
Với thị lực của cô bé, không thể nhìn rõ được phía bên kia của cửa hàng rào, rốt cuộc là ai đang đứng.
Chờ đợi.
Vẫn luôn chờ đợi trong sự lo lắng.
Qua hơn mười giây, thanh âm của chuông cửa rốt cục không vang lên nữa.
Trong lòng Louise sinh ra một tia hy vọng xa vời: Có lẽ… Đi rồi.
Ừm!
Sư phụ để cho mình viết trên một tấm bảng bên ngoài cửa, có lẽ … Người đến đã sợ hãi rời đi.
Hoặc có lẽ… Trước khi người kia ấn chuông cửa cũng không nhìn thấy bảng chữ, ấn xong mới nhìn thấy, đã bị dọa cho rời đi…
Ừm…
Louise trong lòng run sợ suy nghĩ, an ủi bản thân mình.
Nhưng mà, tuy cô gái nhỏ không được thông minh, nhưng ít nhất cũng ý thức một điểm rất rõ ràng:
Nửa đêm, ai lại đến thăm nơi này? Đây là vùng ngoại ô…
Cho nên, người tới khẳng định không đơn giản.
…
Suy nghĩ lung tung cũng không biết bao lâu, bởi vì lo lắng sợ hãi mà khắc chế tần suất hô hấp, khiến cho bản thân Louise lại càng ngày càng cảm thấy không thở nổi.
Rốt cục, sau một lúc lâu không có động tĩnh, cô bé mới dần dần buông ngón tay đang túm lấy rèm cửa sổ ra.
Nhưng ngay khi cô bé vừa thở phào nhẹ nhõm…
Cạch!
Cô bé nghe được một động tĩnh khác!
Nó đến từ tầng dưới!
Hướng của sảnh tầng một của trang viên!
Nghe giọng nói đó, có thể, cửa phòng của đại sảnh?
Trong lòng Louise run lên!
Sau đó, cô lại nghe được một giọng nói rõ ràng, rõ ràng truyền khắp căn phòng!
Mỗi một chữ đều giống như rõ ràng rơi vào trong lỗ tai mình, giống như có người đang nói chuyện bên tai mình.
"Kẻ hèn Vu Sư.
… Mạo muội đến thăm chủ nhân nơi đây."
…
Vu Sư đứng trong đại sảnh của tòa nhà trang viên này.
Khóa phòng đã bị đứt, cửa mở rộng.
Vu Sư đứng trong đại sảnh, nhìn lò sưởi ghế sô pha trong phòng khách bên trái, nhìn bàn ăn trong phòng ăn bên phải.
Trên đầu là đèn chùm, ngay phía trước là cầu thang lên lầu.
Trang trí nội thất của tòa nhà mang phong cách Anh tiêu chuẩn.
Thoạt nhìn hơi cũ nát, hiển nhiên là sản nghiệp của một quý tộc xuống dốc.
Nhưng…
Vu Sư xác định, mình không cảm ứng nhầm!
Rất nhiều chuyện đã xảy ra tối nay.
Vu Sư đầu tiên là bị một Chưởng Khống Giả xa lạ đánh một trận, cái loại cảm giác bản thân giống như con kiến hôi bị người tùy ý chà đạp, khiến cho Vu Sư cực kỳ phẫn nộ lại không cam lòng.
Mà sau đó, thân là người nổi bật trong hệ tinh thần, Vu Sư cảm giác được một cách rất rõ ràng, ở trên bầu trời thành phố này, bộc phát cuọc chiến giữa cường giả Chưởng Khống Giả đỉnh cấp!
Và rồi…
Vu Aư làm ra một quyết định, hắn chẳng những không có rời đi, ngược lại lặng lẽ đi theo!
Cuộc chiến giữa các Chưởng Khống Giả!
Đối với loại thiên tài được công nhận rất có khả năng trở thành Chưởng Khống Giả như Vu Sư mà nói, nếu như có thể chứng kiến hoặc quan sát một chút cuốc chiến của loại cường giả cấp bậc này…
Đối với hắn mà nói tuyệt đối là có ích lợi lớn.
Thậm chí…
Nếu là phân ra thắng bại sinh tử mà nói…
Có lẽ…