Chương 1664
Lời Dặn Dò Của Tiên Sinh (6)
Hiện tại bản thân trọng thương, tinh thần lực hao phí không còn, không gian ý thức cũng bị hao tổn nghiêm trọng.
Thử tính toán lại, lần này muốn khôi phục hoàn toàn, không tốn mấy tháng là không có khả năng.
Trạng thái hiện tại của mình, nói cho người của Đoàn Kỵ Sĩ Lưỡi Dao Sắc biết?
Trạng thái hiện tại của mình, chỉ cần kiếm đại một người có năng lực bình thường nhất, đều có thể giết chết mình!
Khó bảo đảm những người này sẽ không sinh ra tâm tư khác!
Nghĩ tới đây, thần sắc Trần Nặc rùng mình: "Louise, ngươi lại đây!"
Louise lập tức di chuyển về phía trước vài bước.
"Chuyện ta phân phó cho ngươi tiếp đây, ngươi phải nghe cho kỹ!"
"Ừm!"
"Ta biết hiện tại chân ngươi bị thương rất đau, nhưng vẫn cần ngươi nhịn đau, ra ngoài trang viên dưới lầu.
Ngươi đi đóng cổng và khóa nó lại.
Sau đó, ngươi viết một dòng trên một tấm biển bên ngoài cửa.
Ừm, ngươi viết: Chủ nhân đã ra ngoài, từ chối tiếp khách, ai vào sẽ chết!
Hiểu chưa?"
"Hiểu! Ta có thể viết được những từ này!"
"Còn nữa!" Trần Nặc hít sâu một hơi: "Ngươi ở ngoài cửa, dưới dòng chữ viết kia, vẽ một biểu tượng, đến đây, ta sẽ dạy ngươi cách vẽ."
Nói xong, Trần Nặc vươn ngón trỏ ra, chấm chấm máu tươi chảy ra trên mặt đất, sau đó nhanh chóng vẽ mấy nét trên sàn nhà.
Hình dạng của một con Bạch Tuộc!
"Ngươi vẽ hình này! Theo những gì ta đã vẽ, cố gắng vẽ chính xác giống vậy!"
Trần Nặc nói xong, thở dài: "Nếu có người có dụng tâm khác, thứ này có thể dọa đối phương —— chỉ cần kéo dài vài ngày, ta khôi phục một thành năng lực, cơ bản không có gì phải sợ."
Louise gật gật đầu, sau đó cô bé chợt nhớ tới điều gì đó: "Tiên sinh, ngài lo lắng có người trở về tìm chúng ta phiền toái sao?
Vậy nên, … Tại sao chúng ta không rời khỏi đây rồi tìm một nơi để trốn."
Mí mắt Trần Nặc rũ xuống: "Đây là điều ta sẽ nói tiếp theo…
Ta sẽ ngay lập tức rơi vào hôn mê và ngủ thiếp đi… Ngươi không cần phải sợ… Đây là quá trình tự chữa bệnh của ta … Nhưng ta bị thương rất nặng, không gian ý thức bị thương nặng, không biết sẽ phải ngủ bao lâu…
Ta e là phải cần vài ngày.
Cho nên ta không có cách nào mang ngươi rời khỏi nơi này tìm chỗ ở khác…
Và…
Ta đã mang người phụ nữ này về…
Ngươi trông chừng cô ấy giúp ta…
Cô ấy bị thương nặng hơn ta, xác suất lớn phải rất lâu mới tỉnh lại…
Ngươi không ôm nổi chúng ta, cứ để cho chúng ta đều nằm trên mặt đất là được rồi…
Nếu…
Nếu…
Nếu cô ấy có dấu hiệu thức dậy sớm hơn ta.
Ngươi…
Chạy đi!
Để ta ở đây, cứ mặc kệ ta!
Một khi ngươi phát hiện ra cô ấy có thể thức dậy, ngươi là người đầu tiên, chạy ngay lập tức! Không cần mang theo bất cứ thứ gì, chạy càng xa càng tốt…
Hãy nhớ… Cố chạy!"
Nói xong, Trần Nặc nghiêng đầu, nằm xuống.
Louise giật nảy mình!
Vội vàng đi tới kiểm tra, sư phụ thực sự đã hôn mê rồi.
Mặc dù hơi thở hơi yếu, nhưng ít nhất vẫn còn sống.
Cô bé tâm loạn như ma, trong lòng đầy sợ hãi, nhưng trong lòng chỉ có một ý nghĩ vẫn luôn nhớ: tiên sinh đã nói những lời đó!
Chịu đựng nỗi đau ở mũi chân, cô bé khập khiễng chạy xuống lầu, sau đó khóa cửa trang viên, để lại dòng tin mà sư phụ dặn.
Sau đó, cố gắng, vẽ một hình một con Bạch Tuộc Quái Vật.
Sau khi làm xong tất cả, Louise mới chạy trở lại phòng.
Dù sao cô bé cũng có đầu óc, chuyện mà sư phụ đã dặn dò, cô cẩn thận suy nghĩ một chút.
Nếu đã muốn ngụy trang trong nhà không có ai…
Vậy nên cô bé không dám bật đèn.
Cô ở trong bóng tối, ôm một cái gối, khóa chặt bên cạnh Trần Nặc.
Cửa sổ đã đóng lại, sàn nhà có chút lạnh, nhưng cô bé lại không chịu rời đi, chỉ ôm gối đầu, thân thể nho nhỏ co lại thành một đoàn, tựa vào bên cạnh Trần Nặc.
Đôi mắt kia mở to, lại tò mò nhìn tiên sinh, sau đó lại nhịn không được nhìn người phụ nữ nằm trong góc.
Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, Louise vẫn không nhịn được, bò tới bên cạnh người phụ nữ kia.
Không bật đèn, cô không thể nhìn thấy rõ được ngoại hình của người phụ nữ.
Hơi thở rất yếu… Yếu hơn cả sư phụ.
Trong lòng Louise khẽ động, cô bé nằm sấp trước ngực người phụ nữ, cẩn thận lắng nghe nhịp tim của người phụ nữ này.
Sau đó, cô bé suýt chút nữa bị dọa kêu lên!
Cô ấy chết rồi sao?
Không có nhịp tim!
Nhưng cũng may, đúng lúc này, rốt cục, bên tai nghe thấy thanh âm "bình bịch".
Louise mở to hai mắt, dùng rất lâu mới xác định được một chuyện.
Người phụ nữ này không chết, cũng không phải nhịp tim ngừng đập.
Mà là, nhịp tim của người phụ nữ này, đập thật chậm thật chậm!
Giống như một phút, chỉ đập ba hoặc năm lần.