Chương 1663
Lời Dặn Dò Của Tiên Sinh (5)
Đẩy cửa phòng ra, trước mặt chính là một trận gió lạnh.
Trong phòng ngủ, cửa ban công mở ra, gió lạnh ban đêm thổi rèm cửa phấp phới.
Mà Louise thì nhìn thấy sư phụ mà mình kính sợ.
Trần Nặc quỳ xuống đất.
Nửa người của hắn đầy máu tươi, quần áo rách nát!
Mùi máu tươi nồng nặc, theo gió thổi tới, tràn ngập toàn bộ căn phòng.
Điều khiến Louise hoảng sợ nhất chính là, mắt trái của Trần Nặc đã biến thành một hồ máu thịt hỗn độn!
Hắn bị mù một mắt!
Mà cánh tay phải của lão sư, đã biến thành hình dạng bất quy tắc, bị xoắn nát!
Còn có, trên người của sư phụ cpoo, có một lỗ máu khổng lồ.
Như thể bị lực lượng nào đó trực tiếp đánh xuyên thủng cả người hắn, để lại vết thương xuyên thấu!
Máu tươi chảy xuôi không ngừng!
Louise xông vào phòng, Trần Nặc quỳ gối trên mặt đất, chỉ nhẹ nhàng nâng cằm lên, sau đó dùng giọng nói mà Louise quen thuộc nhanh chóng nói một câu!
"Ngăn kéo dưới cùng bên trái bàn làm việc, một cái hộp màu bạc, cầm tới, mau!"
Louise nghe được, lúc Trần Nặc nói chuyện, khí tức phi thường hỗn loạn, một câu nói xong, cũng đã lung lay sắp đổ.
Louise có chút sửng sốt, kinh hô một tiếng, sau đó nhanh chóng quay đầu chạy về phía bàn làm việc.
Chân trần nhanh chóng bước đi, mũi chân đá phải bàn làm việc, đau đến chui vào tim.
Louise cúi đầu nhìn thấy ngón cái chân phải của mình đã máu tươi đầm đìa, móng tay đều lật lên.
Tiểu cô nương gắt gao cắn răng, không để cho mình khóc thành tiếng, điên cuồng kéo ngăn kéo ra, lấy cái hộp màu bạc mà sư phụ đã nói, lại lảo đảo chạy đến trước mặt sư phụ, bùm bùm quỳ xuống đất.
Trần Nặc cố gắng duy trì hơi thở của mình không ngừng, sau đó vươn bàn tay không đứt mở hộp ra.
Bên trong lẳng lặng nằm một hàng thuốc tiêm.
Đây là thứ hắn mua được từ chỗ của Đoàn Kỵ Sĩ Lưỡi Dao Sắc, huyết thanh người tự chữa bệnh cao cấp nhất, độ tinh khiết so với loại huyết thanh cấp A lưu truyền trên thị trường còn cao hơn.
Louise mắt thấy Trần Nặc cầm lấy một cây thuốc tiêm, sau đó ngón cái đẩy cái áo trên ra, liền đâm vào ngực mình.
Sau khi thuốc bên trong bị đẩy vào thân thể, Trần Nặc liền thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, hắn ngay lập tức rút cây thứ hai xoay người vùng vẫy đứng dậy, lao vào góc phòng.
Thẳng đến lúc này, Louise mới thấy rõ, góc phòng…
Thế mà vẫn còn một người!
Một người phụ nữ!
Sư phụ loạng choạng đi tới bên cạnh người phụ nữ, khí tức của người phụ nữ này yếu ớt, phản ứng như không hề phản ứng.
Sư phụ cầm kim tiêm và đâm nó xuống, sau đó đẩy thuốc.
Sau đó, lại cầm lấy cái hộp màu bạc, lại lấy ra một cây kim tiêm…
Cứ như vậy lặp lại động tác, sau khi dùng hết chín cây kim trong hộp, thân thể Trần Nặc mới mềm nhũn, dựa vào vách tường.
"Tiên, tiên sinh…" Louise mang theo nức nở kêu lên.
"Yên tâm, ta không chết được, chỉ là lần này bị thương có chút nặng." Trần Nặc thấp giọng lắc đầu.
Sau đó, hắn nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh —— Vân Âm.
"Nhưng cô ấy có thể sống sót hay không, liền xem mệnh." Giọng điệu Trần Nặc mang theo một tia chua xót.
Louise dùng tay chân bò đến bên cạnh Trần Nặc, kinh hoảng nhìn Trần Nặc.
Tốc độ máu tươi chảy từ lỗ máu trên người Trần Nặc đã chậm lại.
Sau đó Trần Nặc đưa tay chỉ vào ga giường.
Louise nhất thời hiểu ý, cô bé chạy tới kéo ga giường lại, sau đó lại chạy ra ngoài tìm kéo cùng túi sơ cứu và các loại dụng cụ y tế trong nhà.
Thuốc khử trùng, gạc, bông…
Sau đó lại cắt ga trải giường, cố định vết thương cho Trần Nặc.
Cô bé không thể sơ cứu nên chỉ có thể cầm kéo để giúp cắt mấy thứ linh tinh.
Trần Nặc nhìn bóng dáng bận rộn chạy qua chạy lại của Louise trong phòng, cũng nhìn thấy mấy chỗ mà cô bé chân trần chạy qua, trên mặt đất để lại từng giọt máu tươi.
"Lại đây, ngồi xuống."
Sau khi Trần Nặc băng xong vết thương, cười khổ nhìn Louise.
"Chân chảy máu."
"Vừa rồi đá phải bàn."
"Ừm." Trần Nặc suy nghĩ một chút: "Ta đã dùng hết huyết thanh tự chưa bệnh, hiện tại ta trọng thương, không có cách nào dùng năng lực để trị liệu cho ngươi… Vậy nên, ngươi chỉ có thể chịu đựng được. Trong hộp thuốc còn vẫn có thuốc, ngươi bôi một chút, qua hai ngày ta khôi phục chút năng lực, có thể chữa khỏi cho ngươi."
"Vâng! Sư phụ, ta không sao, ta không sợ đau!" Cô bé khóc nức nở và gật đầu mạnh.
Trần Nặc cười cười: "Khóc cái gì, đều nói cho ngươi biết, ta không sao, không chết được."
"Ừm!"
Louise suy nghĩ một chút, dùng sức lau nước mắt: "Tiên sinh, thuốc ngài dùng, có thể mua ở đâu bên ngoài? Ta có thể mua cho ngài thêm một ít. Ta sẽ đi mua! Ta có thể ra ngoài tìm hiệu thuốc!"
Trần Nặc lắc đầu: "Thứ này, không mua được trong hiệu thuốc."
Huyết thanh tự chữa bệnh là lấy được từ bên phía Đoàn Kỵ Sĩ Lưỡi Dao Sắc.
Hiện tại, Trần Nặc cũng không dám tìm tới Đoàn Kỵ Sĩ Lưỡi Dao Sắc để đòi đồ.