Chương 1662
Lời Dặn Dò Của Tiên Sinh (4)
Thái Dương Chi Tử có chút hoa mắt chóng mặt, giờ phút này môi đã khô nứt, vừa ho khan, vừa kéo thân thể của mình bò ra ngoài kho hàng, rốt cục nằm trên mặt đất.
Hắn híp mắt, sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm về hướng tây bắc xa xa!
Giữa không trung, tầng mây bỗng nhiên cuốn lên!
Sau đó, đột nhiên một tia sáng xuất hiện.
Giống như một tia chớp phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm.
Lúc đầu chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, bầu trời đêm liền khôi phục màn đen.
Nhưng chẳng bao lâu…
Cảnh tượng kinh diễm nổ ra!
Từng tia chớp khổng lồ lóe lên trên bầu trời xa xa!
Lúc mới bắt đầu, chỉ là một đạo nối tiếp một đạo, nhưng về sau, càng khiến cho người ta nhìn không kịp!
Như thể bầu trời xa xa đều bị tia chớp liên tục nổ thành ban ngày!
Bầu trời đêm tựa như bị xé nát, hừng hực thiêu đốt khiến cho màn trời kia đều đỏ rực!
Từng tia sáng liên miên dày đặc, cuối cùng cơ hồ đã chói mắt đến mức khiến người ta không cách nào nhìn thẳng!
Mà điều quỷ dị nhất chính là, một màn kinh thiên động địa như vậy…
Hết lần này tới lần khác, lại yên tĩnh không một tiếng động!
Thái Dương Chi Tử hít một hơi thật sâu: "Fvck… Đúng thật là liều mạng mà!
Trận quyết chiến sinh tử của hai Chưởng Khống Giả… Loại tình huống này, thế nhưng đã rất nhiều năm chưa từng thấy qua!"
Đêm nay, cảnh tượng kỳ lạ trên bầu trời này đã làm rung chuyển toàn bộ thành phố Luân Đôn!
Vô số cuộc điện thoaaij điên cuồng gọi đến các cơ quan chính phủ, sau đó đường dây điện thoại trực tiếp bị tê liệt.
Vô số người trốn ở trong nhà run rẩy.
Cũng có vô số người chạy ra đường điên cuồng hỏi thăm tin tức.
Cũng có vô số người đổ xô đến nhà thờ, sợ hãi lo lắng cầu nguyện sự che chở và an ủi từ các vị thần …
Mặc dù chính phủ đã ngay lập tức ban hành một thông báo, cố gắng nói với người dân: Đây chỉ là một đám mây giông bão hiếm hoi, là một thảm họa khí tượng…
Nhưng loại hiện tượng này, có bao nhiêu người tin, chỉ sợ ngay cả chính quyền Luân Đôn cũng không tin được vào tin tức đã thông báo.
Có rất nhiều tin tức xuất hiện.
Thậm chí còn có tin đồn rằng những chiếc máy bay quân sự do chính phủ điều động đã bay đến vùng trời đó, sau đó không một chiếc máy bay quân sự nào đã bay vào nơi đó… có thể quay trở lại!
Chỉ cần đến gần khu vực này, liền trực tiếp bị phá hủy!
Hơn nữa điều quỷ dị nhất chính là, một số nhà thiên văn học nghiệp dư đã trực tiếp sử dụng kính thiên văn của mình để cố gắng theo dõi khu vực này, nhưng trước sự ngạc nhiên của mọi người … tất cả các kính thiên văn do thám vùng trời đó đều không thể nhìn thấy gì cả!!
Trong tầm nhìn, đều một mảnh sáng chói mắt!
Một giờ bốn mươi bảy phút.
Bầu trời, cuối cùng đã trở về sự tĩnh lặng.
Khi một tia sáng như tia chớp cuối cùng xuyên qua bầu trời, giống như lúc đột nhiên bộc phát, cũng chấm dứt mà không hề có dấu hiệu.
Sau khi bầu trời một lần nữa rơi vào bóng tối, không có một chút gợn sóng.
Trong thành phố Luân Đôn, bất kể là tin tức chính quy hay những nơi đồn thổi, đều điên cuồng phái người về hướng đó…
Cảnh sát quân sự, nhà báo, điều tra viên chính phủ, nhà thám hiểm dân gian, những người đam mê thiên văn học …
Louise không ngủ cả đêm.
Hiện tượng lạ xảy ra trong không phận xa xôi Luân Đôn đương nhiên cũng kinh động đến cô gái nhỏ.
Cô mang theo tâm tình run sợ, đứng bên cửa sổ ước chừng một tiếng rưỡi.
Cô đã vô số lần cố gắng để tìm sư phụ của mình.
Vô số lần muốn chạy trở về chui vào trong chăn trốn.
Thời gian hơn một tháng đi theo Trần Nặc, ngoại trừ học văn hóa Trung Quốc ra, Trần Nặc tất nhiên không nhàn rỗi, cũng ý đồ giúp Louise mở rộng không gian ý thức.
Tuy thiên phú của cô bé rất bình thường, nhưng ít nhất, Louise vẫn thức tỉnh, ở phương diện cảm ứng tinh thần lực, mẫn cảm hơn không ít so với người bình thường.
Cho nên, ở phương diện độ nhảy cảm của tinh thần cảm ứng gia tăng, Louise càng có thể cảm giác được trong màn hiện tượng lạ trên bầu trời kia, ẩn chứa một loại sợ hãi mà cô không cách nào miêu tả ra!
Đó là một thứ khiến người ta chỉ hơi liếc mắt một chút, sẽ khiến cho sâu trong linh hồn đều sẽ run rẩy và sợ hãi.
Hơn một giờ sau, ngay khi Louise đứng ở bên cạnh bệ cửa sổ, trán và lưng đầy mồ hôi, đồng thời chân cũng đã tê dại…
Đột nhiên, cô bé nhạy cảm nghe thấy một động tĩnh.
Bành!
Thanh âm giống như là từ một phương hướng khác trong trang viên truyền đến.
Trong lòng Louise run lên, sau đó một giây, cô cố gắng xoay người lại, giãy dụa, tuy rằng nửa người đều đã tê dại, nhưng lại liều lĩnh lao ra khỏi phòng ngủ của mình, sau khi xuyên qua hành lang, chạy về phía một gian phòng khác ở cuối hành lang…
Đó là phòng của sư phụ Trần Nặc!