Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 1661 - Chương 1661 Lời Dặn Dò Của Tiên Sinh (3)

Chương 1661

Lời Dặn Dò Của Tiên Sinh (3)


Trần Nặc cười khổ: "Thì ra ngươi hiểu lầm chuyện này… Quên đi, hiện tại giải thích cũng không rõ được, tóm lại là ngươi đang hiểu lầm, ta thật sự muốn đối phó với người phụ nữ này."


"… Ta mới không tin, các ngươi…"


"Câm miệng, đừng nói nữa! Người phụ nữ này có gì đó không ổn." Trần Nặc nhíu mày.


Vân âm thoạt nhìn quả thật không thích hợp lắm.


Thân hình cô đứng giữa không trung, thoạt nhìn tư thế có vẻ như đang buông lỏng, nhưng sát ý trên người lại càng ngày càng nồng đậm, sát khí tung hoành đan xen lượn lờ bố trí ở chung quanh cô!


Hơn nữa, thoạt nhìn cô như có chút vấn đề, cúi đầu, thở hổn hển, tựa hồ như đang thừa nhận gánh nặng thật lớn!


Trong lòng Trần Nặc nhất thời rùng mình!


Trạng thái này, hắn đã gặp qua!


Trong Thanh Vân Môn, lão bà của đại sư huynh Ngô Thao Thao, người phụ nữu trung niên kia, lúc trước luyện Sát Ý Chi Kiếm, trong quá trình giao thủ với mình, bị sát ý khiến cho đầu óc choáng váng, mất đi trạng thái lý trí —— chẳng phải cũng giống như vậy a!


Liền biến thành một kẻ điên chỉ biết giết chóc!


Trần Nặc nghĩ tới đây, trong lòng rùng mình!


Lão bà Ngô Thao Thao cùng lắm cũng chỉ là một cao thủ cảnh giới Kẻ Phá Hoại, được Sát Ý Chi Kiếm Buff, khiến cho cô ở trạng thái mất đi lý trí, có thể ngắn ngủi đạt tới cảnh giới Chưởng Khống Giả.


Nhưng Vân Âm…


Cô vốn chính là Chưởng Khống Giả a!


Một Chưởng Khống Giả biến thành kẻ điên giết chóc không khống chế được, lực phá hoại tạo thành liền không cách nào so sánh!


"Lão già, ngươi còn có thể chiến sao?" Trần Nặc thở ra một hơi.


Thái Dương Chi Tử cũng hiểu được tình huống không ổn, không thèm cùng Trần Nặc đấu võ mồm nữa, thành thành thật thật nói: "Hiện tại ta nhiều nhất chỉ có thể phát huy ra 30% bản lĩnh."


"30% a…" Trần Nặc suy tư một chút, liền quả quyết nói: "Đúng là quả tạ."


"…"


"Không phải hại ngươi, lát nữa đánh nhau, chút bản lĩnh hiện tại này của ngươi không giúp được gì, hơn nữa còn có thể gây thêm nguy hiểm." Lúc này Trần Nặc đưa ra quyết định.


Thái Dương Chi Tử thay đổi sắc mặt của mình: "Ngươi, ngươi định làm gì?"


"Cứu mạng ngươi… Đừng cảm ơn!"


Nói xong, Trần Nặc trực tiếp ôm Thái Dương Chi Tử ném sang bên cạnh, sau đó bay lên đá một cước!


Ừm, đúng vậy, giống như trong mấy trận bóng đá, loại động tác tiêu chuẩn của thủ môn…


"Mẹ nó… Cái đ**…"


Thái Dương Chi Tử mang theo một loạt phẫn nộ gầm lên, thân người bay theo một hình vòng cung ở giữa không trung, sau đó xa xa bay ra ngoài.


Vân Âm chỉ đứng tại chỗ, bất luận trước đó Trần Nặc và Thái Dương Chi Tử nói cái gì làm cái gì, người phụ nữ này đều mang bộ dáng thờ ơ, chỉ là cúi đầu, thân thể khẽ run rẩy, giống như bản thân đang chống lại cái gì đó.


Thẳng đến khi Trần Nặc dùng một cước đá Thái Dương Chi Tử ra xa, người phụ nữ này giống như mới nâng mí mắt lên, ánh mắt rơi vào trên người Trần Nặc —— cái loại không hề có cảm xúc dao động này, tràn đầy, sát ý thuần túy!


Trần Nặc hít sâu một hơi, liều mạng thúc dục tinh thần lực vận hành, cưỡng ép nhanh chóng phục hồi lại vết thương của thân thể trong trận chiến trước đó, cười khổ nhìn Vân Âm: "Cái kia…Chúng ta không động thủ, chỉ nói chuyện phiếm thôi được không?"


Vân Âm: "Hừ, hừ, hừ…"


Trần Nặc: "Cái đó, ngươi thật sự là vợ ta, ta cũng thật sự là chồng ngươi, ta thề ta không nói dối."


Vân Âm: "Hừ, hừ, hừ…"


Trần Nặc thở dài: "Nếu thật sự phải đánh, cả hai liều mạng, ta sợ không thu tay được… Ta không biết phải nên giải thích thế nào cho ngươi hiểu, chỉ là … Tuy ngươi là vợ của ta, nhưng ta không thể bị ngươi giết chết ở chỗ này, cho nên một khi ngươi liều mạng, ta cũng chỉ có thể bị bức liều mạng với ngươi…


Thậm chí, nếu không kiểm soát được, ta có thể sẽ giết ngươi.


Mặc dù ta không muốn làm chuyện này, những ta thực sự không thể chết ở đây.


Ta phải về nhà.


Bởi vì… Nhà ta, vẫn còn một ngươi khác đang đợi ta. Ta phải sống sót trở về gặp cô ấy!"


Vân Âm: "Hừ hừ, hừ, hừ…"


Trong lòng Trần Nặc càng ngày càng ngưng trọng, bởi vì hắn có thể cảm giác được rõ ràng, sát khí cùng sát ý trên người Vân Âm, còn đang tăng lên vô hạn!


"Được rồi, vậy… Xin lỗi!"


Trần Nặc cắn răng một cái, vặn người lên!


Thái Dương Chi Tử đang nằm trong đống đổ nát.


Vốn dĩ nơi này là một nhà kho trong trang trại, chất đầy rơm rạ dày.


Mà Thái Dương Chi Tử rơi xuống, khiến toàn bộ nhà kho đều bị đập cho vỡ vụn, lão già vừa rên hừ hừ, vừa từ trong đống đổ nát bò ra.


Thân thể dưới sự khống chế, điên cuồng hấp thu huyết thanh của người tự chữa bệnh cấp A, gia tốc thương thế của thân thể khép lại.


Nhưng năng lực tạo máu thì không có cách nào thúc giục nhanh như vậy.


Chương 1661

Bình Luận (0)
Comment