Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 1660 - Chương 1660 Lời Dặn Dò Của Tiên Sinh (2)

Chương 1660

Lời Dặn Dò Của Tiên Sinh (2)


Thái Dương Chi Tử vừa nhìn kiếm xuất hiện trong tay đối phương, theo bản năng cảm giác không ổn!


Loại sát ý vô biên này, cảm giác cơ hồ ngưng luyện thành thực chất, khiến cho tinh thần lực của Chưởng Khống Giả vốn đã phát triển liền trở nên cực kỳ nhạy cảm!


Hắn cảm giác được không gian ý thức của bản thân đều bại lộ dưới sát khí của đối phương!


Cái loại cảm giác này, giống như dừng mắt thường nhìn chằm chằm vào ánh nắng mặt trời, cái loại cảm giác chói mắt này.


Nhưng trong lòng của Thái Dương Chi Tử tràn ngập tức giận, giờ phút này đã mất đi lý trí rồi!


Ta!


Nhìn xem ngươi có thể đánh bại được lão tử không!


Đến đi!


Thái Dương Chi Tử cắn răng nhíu mày, hai tay run lên, phun ra từng đạo Liệt Diễm Chi Khí, hắn định trực diện đỡ lấy một kiếm của người phụ nữ điên này!


Đúng lúc này, bỗng nhiên phía sau liền truyền đến giọng nói lo lắng của Trần Nặc!


"Không thể đỡ! Chạy đi!"


Quay đầu liền thấy Trần Nặc lóe lên phía sau, đưa tay kéo mình.


Thái Dương Chi Tử hét lên: "Ngươi cút qua một bên cho lão tử!"


Đang muốn hất tay Trần Nặc ra, lại bị Trần Nặc bất chấp đau đớn trực tiếp tóm lấy cánh tay, sau đó bị đối phương dùng sức kéo một cái!


Ầm ầm!


Kiếm khí sát ý bộc nổ ra!


Năng lượng vô hình như thể mang theo cực hạn rét lạnh, loại ác ý này có thể thẩm thấu linh hồn người!


Năng lượng bạo liệt gào thét giữa không trung, cơ hồ toàn bộ tiêu diệt những đám mây trong hơn mười dặm xung quanh!


Trong lúc nhất thời, trong bầu trời đêm, sau khi mặt trăng cùng ánh sao đã không còn chút gì che chắn, liền trở nên cực kỳ rõ ràng!


Mà loại này rõ ràng, hết lần này tới lần khác càng khiến người ta cảm thấy quỷ dị!


"…"


"…"


Trần Nặc lôi kéo Thái Dương Chi Tử, trong nháy mắt sát ý bạo nổ ra, Trần Nặc phát động kỹ năng truyền tống, mạnh mẽ dịch chuyển vị trí của hai người ra xa mấy ngàn mét.


Giờ phút này hai người đứng giữa không trung, Trần Nặc ở phía sau, Thái Dương Chi Tử ở phía trước, hai tay Trần Nặc gắt gao túm lấy bả vai của Thái Dương Chi Tử.


Lão già trông có vẻ chật vật.


Quần áo trên người đã bị xé rách nhiều chỗ, da thịt dưới quần áo cũng đầm đìa máu tươi, không biết có bao nhiêu vết thương.


Toàn thân đẫm máu, máu tươi chảy xuôi, chảy xuống theo lòng bàn chân.


"Đã nói rồi, không thể cản được chiêu này của cô ấy." Trần Nặc thở dài.


Lão già thậm chí nói chuyện còn có chút khó khăn: "Ngươi, ngươi… Ngươi…"


"Ta cái gì, nếu không phải vừa rồi ta kéo ngươi ra…"


"Tên khốn! Ngươi vừa dùng ta làm lá chắn trước mặt ngươi!


! Nếu không ta làm sao bị thương nặng đến vậy!"


Thái Dương Chi Tử mắng to một tiếng, sau đó trong miệng lại phun ra một ngụm máu.


Trần Nặc lắc đầu, tiện tay lấy ra một phần huyết thanh người tự chữa bệnh cấp A từ trong túi áo, sau đó tiêm vào người lão già.


Một lần tiêm sáu mũi!


Lão già liều mạng thúc dục không gian ý thức của mình, khống chế thân thể của mình gia tốc phục hồi.


Miệng vết thương có thể dùng mắt thường nhìn thấy được tốc độ khép lại, nhưng cũng có thể dùng mắt thường để thấy được lão già đang trở nên suy yếu.


"Không có việc gì không có việc gì, ngươi không chết được, chỉ là mất máu quá nhiều nên mới suy yếu, ngươi khống chế thân thể của mình, gia tốc chức năng tạo máu…"


"Ta… Ta… Fvck…"


"Đừng mắng đừng mắng nữa, giữ lại chút khí lực đi." Trần Nặc có lòng cõng Thái Dương Chi Tử ở phía sau: "Vừa rồi nếu ngươi không chạy, hai người chúng ta liên thủ đối phó với cô ấy, ngươi cũng sẽ không rơi vào kết quả như vậy, ngươi nói xem còn không phải ngươi tự tìm chết sao?


Sao lại bỏ chạy trước trận chiến chứ?"


Thái Dương Chi Tử thiếu chút nữa tức chết, trừng mắt nhìn sau cổ Trần Nặc, cắn răng giơ tay lên, muốn tát xuống một phát.


Không nghĩ tới tay mới giơ lên, Trần Nặc bỗng nhiên lớn tiếng quát: "Cẩn thận!"


Nói xong, Thái Dương Chi Tử đang ở sau lưng liền bị xoáy tới ôm ở trước người!


Ầm ầm!


Một đạo kiếm khí xông tới trực diện, Thái Dương Chi Tử nâng tay, trực tiếp bị kiếm khí cắt đứt!


Xương cốt cánh tay bị uốn cong không theo quy tắc, nhất thời lão già kêu thảm một tiếng, bàn tay này chỉ có thể kéo xuống.


Vân Âm đã đứng trước thân hai người, người phụ nữ này thấp giọng thở hổn hển, sắc mặt rét lạnh như băng, nhưng trong đôi mắt kia, lại chỉ còn lại sát ý vô biên!


"Mẹ kiếp!"


Thái Dương Chi Tử đang nắm lấy cánh tay bị gãy của mình.


"Ta nhắc nhở rồi, cẩn thận a!"


"Cô ta công kích từ phía trước, vậy ngươi ôm ta ra phía trước làm tấm khiên thịt? Ngươi làm loại chuyện này mà còn mặt mũi kêu ta cẩn thận?!"


Trần Nặc thở dài: "Phản ứng theo bản năng mà."


Nói xong, thúc giục phát ra từng đạo kén niệm lực, tầng tầng lớp lớp bao bọc bảo hộ thân thể lão già.


"Các ngươi, đôi cẩu nam nữ các ngươi chính là một phe, các ngươi hợp tác chơi ta!"


Chương 1660

Bình Luận (0)
Comment