Chương 1685
Zero Là Một Lão Biến Thái (1)
Tôn Khả Khả đang ăn mì.
Quán mì sợi ở ngã tư ngõ nhỏ ngay cạnh cổng phía nam của trường.
Gần trường học có rất nhiều cửa hàng điểm tâm, từ khi học đại học, sau khi Tôn Khả Khả ăn qua mấy quán cơm nhỏ xung quanh, cuối cùng lại đặc biệt thích quán mì thoạt nhìn rất cũ nát này.
Chỉ vì, hương vị của món mì này rất giống với đồ của cửa hàng mà Trần Nặc thích đi trước đó.
Mì sợi mịn, thịt bò khô thái lát, thêm vài lá rau mùi.
Chén mì thơm ngào ngạt đặt ở trước mặt, Tôn Khả Khả yên lặng thưởng thức, gấp sợi mì một cách thanh lịch, ăn từng ngụm từng ngụm nhỏ.
Có một ít tỏi được đặt trong một cái bát trên bàn.
Tôn Khả Khả có chút do dự, rốt cục vẫn từ bỏ rụt rè, bóc một tép tỏi, sau đó nhẹ nhàng cắn một cái.
Trên khuôn mặt xinh đẹp, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, đầu lưỡi cay cay, tư vị có chút xặc lên…
Trên thực tế, rất ít có cô gái miền nam nào thích ăn tỏi. Thật ra từ nhỏ Tôn Khả Khả cũng đã không thích ăn tỏi.
Đừng nói tỏi, ngay cả rau mùi cô cũng không thích ăn.
Nhưng…
Sau khi nhai vài miếng tỏi, gấp mấy sợi mì đưa vào miệng, nhai cả hai thứ, sau đó nuốt xuống…
Được rồi, thật ra, cũng đã quen rồi.
Câu nói mà tên cẩu tử chết tiệt kia thường hay nói là gì nhỉ?
Ăn mì không ăn tỏi, hương vị thiếu hơn một nửa?
Ăn xong, Tôn Khả Khả dùng lực hít mũi một cái, nâng một ngón tay lên, lau đi một giọt nước mắt ở khóe mắt.
Ta… Ta không phải nhớ tên khốn kia mới khóc!
Chỉ là nó quá cay mà thôi!
Phải, đó do tỏi quá cay!
…
Các cô gái ăn thường ăn khá ít, vì yêu cái đẹp lại sợ mập, bát mì của chủ quán, Tôn Khả Khả ăn được một nửa thật ra đã no rồi. Nhưng từ nhỏ đến lớn đã được dạy dỗ, tinh thần không lãng phí lương thực trong đầu, lại ép buộc mình ăn thêm vài miếng, còn nhớ lời mà lão Tôn dạy dỗ lúc ở nhà.
Cho dù không ăn hết mì, tốt xấu gì cũng ăn hết thịt bò trong bát —— hài tử nhà bình thường, phần lớn đều thấm nhuần những lời dạy dỗ này.
Sau khi nhét mấy miếng thịt bò vào miệng, Tôn Khả Khả cảm thấy mình không ăn nổi nữa.
Vậy nên liền đứng dậy, trả tiền và đi ra ngoài.
Bên trái là trở lại trường học, sau đó… Hình như là phố thương mại, buổi tối, còn có chợ đêm có thể đi dạo.
Nhưng Tôn Khả Khả cũng không có lựa chọn nào khác ngoài việc đi dọc theo một hẻm nhỏ.
Trong hẻm nhỏ là một mảnh rừng cây nhỏ, diện tích không lớn, nhưng dựa theo thời gian bình thường, giờ này hẳn còn có một ít lão đầu ở đó chơi cờ tướng hoặc đánh Thái Cực Quyền vân vân.
Một năm ở trường, Tôn Khả Khả thường xuyên đi dạo tới đây.
Có lẽ… Đây cũng là thói quen mà tên khốn đó để lại cho mình.
Mỗi lần tạt qua nơi này, nhìn những lão đầu kia ngồi trên băng ghế dài đánh cờ, nhìn một đám lão thái thái tập dưỡng sinh dưới rừng cây…
Tôn Khả Khả luôn cảm thấy, trong lúc giật mình giống như có thể nhìn thấy được một tên cẩu tử cười rộ lên cũng ở trong đó.
Giống như ngày hôm nay.
Tôn Khả Khả ngồi bên cạnh một cái cọc xi măng, hai tay chống cằm, nhìn một đám người già ở đó chơi cờ đánh Thái Cực Quyền, sau đó, tựa hồ cứ luôn cảm thấy, trong nháy mắt tiếp theo, tên gia hỏa khiến cho mình thương tâm kia, sẽ bỗng nhiên xuất hiện ở trong đó, cười tủm tỉm vẩy tay với mình.
Tên khốn!
Thật là một tên khốn nạn!
Khiến cho mình cứ nghĩ tới là lại muốn khóc.
Haiz!
Nâng mu bàn tay lên lau khóe mắt.
Nhưng vào lúc này…
Soạt!
Một bóng người cứ như vậy trực tiếp từ trên cây rơi xuống, xen lẫn cùng cành lá rụng, cứ như vậy đặt mông ngồi trên mặt đất, ngồi ở giữa một đám lão già và lão thái thái!
Biến cố này nhất thời khiến các lão nhân gia kinh hãi!
Tôn Khả Khả cũng sửng sốt, trừng mắt nhìn qua… Hả?
Lau mắt nhìn lại!
Ừm?!
Ngồi trên mặt đất, vẻ mặt cổ quái, chàng trai lảo đảo và đứng dậy khỏi mặt đất…
Trần cẩu! !
Tôn Khả Khả chết lặng.
…
"Chàng trai trẻ! Đã bao lớn rồi còn học trẻ con leo cây ah! Rơi xuống không sợ bị gãy chân a?"
Các lão già và lão thái thái xung quanh nổi giận, vây quanh Trần Nặc bắt đầu dùng tiếng địa phương Kim Lăng quở trách.
"Ngươi a là khúc gỗ à! Đầu óc không ổn sao? Cho dù bản thân ngươi tự ngã xuống, nhưng va cạm phải người khác thì làm sao bây giờ! Nơi này toàn là một đám người già như chúng ta, ngươi té đập vào người ta liền bồi thường không nổi a!"
Trần Nặc dùng sức nuốt nước bọt, đứng lên, trên mặt nhanh chóng nặn ra khuôn mặt tươi cười, lần lượt bồi tội với tùng người một đang đứng xung quanh tức giận.
"Thực xin lỗi, ta trèo lên cây hóngmát, vừa rồi ngủ thiếp đi, mới từ trên cây rơi xuống. Các vị đại gia, không dọa tới các ngươi chứ?"
"Không được! Không nói rõ thì không thể đi! Bên này là khu dân cư, ai biết ngươi đến từ đâu? Một thanh niên lớn như vậy, ban ngày lén lút leo lên cây, ngươi muốn làm chuyện xấu gì? Là muốn trộm đồ gì sao? Hay là muốn nhìn trộm tiểu cô nương nhà nào a?"
"Đúng đúng! Không thể để hắn ta đi! Gọi công an đến!"
Mắt thấy Trần Nặc bị mấy bác gái bảy tay tám chân kéo quần kéo áo cùng cánh tay, vẻ mặt bất đắc dĩ cười khổ.
Tôn Khả Khả đã quay đầu, dùng sức hừ một tiếng, đứng dậy quay đầu định đi.
Tênn cẩu tử này! Khẳng định lại tới rình mò mình!
Vẫn không chịu buông tha cho mình sao!
Mặc kệ hắn ta!
Đáng đời!
Hơn nữa… Lấy bản lĩnh của hắn, loại cục diện nhỏ này, cũng không phải là chuyện khó xử gì.
Trong lòng Tôn Khả Khả cứng rắn muốn rời đi.
Bỗng nhiên chợt nghe thấy phía sau Trần Nặc hô một tiếng.
"Tôn Khả Khả!"