Chương 1686
Zero Là Một Lão Biến Thái (2)
Thân thể Tôn Khả Khả run lên, bước nhanh hơn, không muốn để ý tới hắn, rất nhanh rời đi.
Kết quả là…
"Tôn Khả Khả!"
Trần Nặc ở phía sau lại lớn tiếng ồn ào một câu: "Tôn Khả Khả cấp khoa ngoại ngữ khóa 2001! Số chứng minh thư 3201…"
Tôn Khả Khả nhất thời da đầu tê dại!
Cô vội vàng xoay người lại, trừng mắt nhìn Trần Nặc giận dữ nói: "ngươi nói lung tung cái gì!"
Trần Nặc thở dài: "Ngươi tới hỗ trợ giải thích một chút, ta không phải người xấu a."
"Ngươi chính là người xấu!" Tôn Khả Khả lắc đầu, nhưng dưới chân đã không tự chủ được mà tiến về hai bước: "Tốt nhất là để cảnh sát bắt ngươi đi mới tốt!"
Mọi người ở bên này, có người nào mà chưa nhìn chuyện đời, có người nào mà không phải lão thành tinh? Vừa nhìn biểu tình và ngữ khí của hai tiểu nam nữ này, vốn dĩ còn đang giữ chặt Trần Nặc không cho rời đi, sắc mặt cổ quái buông lỏng tay.
Ừm, bên cạnh còn có một bác gái đang ngồi xem náo nhiệt.
"Tiểu cô nương, ngươi biết hắn a?"
Tôn Khả Khả: "… Không biết."
"Không biết mà người ta lại biết tên ngươi, còn báo số chứng minh thư của ngươi a?"
Trần Nặc như một con khỉ trượt tới, bắt đầu bồi tội với cá lão nhân gia đang hóng chuyện: "Thực xin lỗi, hài người chúng ta có chút mâu thuẫn cãi nhau, ta len lén đi theo cô ấy tới nơi này. Ta thật sự không phải người xấu, ta chính là…"
Nói xong, vẻ mặt bất đắc dĩ dùng sức túm tóc, bộ dáng tiểu tử ngây ngốc chưa từng trải qua chuyện đời.
Tôn Khả Khả đỏ mặt, cắn răng nhìn Trần Nặc.
Tên khốn này… Vẫn như thế!
Thấy người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ! Mở miệng toàn lời lừa dối!
"Tiểu cô nương, ngươi nói rõ ràng nha, ngươi rốt cuộc có quen biết hắn hay không, nếu quen biết, hai người các ngươi nháo mâu thuẫn chúng ta liền mặc kệ. Nếu ngươi không biết hắn ta, ngươi sợ! Chúng ta nhiều người như vậy, gọi điện thoại cho công an xử lý!"
"Đừng!". Tôn Khả Khả hoảng hốt.
Gọi cảnh sát? Như vậy chẳng phải càng rắc rối hơn sao?
Hít sâu một hơi, Tôn Khả Khả bất đắc dĩ gật đầu: "Ta biết hắn, hắn là… Bạn cùng lớp với ta."
Đại khái ba chữ bạn cùng lớp này là nghiến răng nghiến lợi, tiểu cô nương lại mặt đỏ tai hồng, ngược lại khiến cho các bác gái nhìn ra được gì đó.
Ồ… "Bạn cùng lớp" ah…
"Tan tan, vợ chồng son nhà người ta cãi nhau, không góp vui nữa… Nhưng mà chàng trai trẻ, sau này không thể leo lên cây! Nguy hiểm biết không… Ngã xuống đều dọa người…"
Trần Nặc không có chút sốt ruột nào, cười tủm tỉm tiếp tục nói hơn mười câu xin lỗi.
Mắt thấy Tôn Khả Khả đã quay đầu định rời đi, lúc này mới vội vàng chào hỏi đám lão nhân, bước nhanh đuổi theo.
…
"Khả Khả…"
"…"
"Thực xin lỗi a, ta vừa rồi…"
"…" Tôn Khả Khả tiếp tục buồn bực bước đi.
"Cái kia, vừa rồi thật sự là ngoài ý muốn."
Tôn Khả Khả bỗng nhiên đứng lại không đi!
Cô quay đầu, ánh mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm Trần Nặc!
"Ngươi không chịu buông tha ta sao? Trần Nặc!"
Trần Nặc có chút cười khổ, không nói gì.
"Ngươi cũng đã như vậy, ngươi đều cùng cô ấy… Với cô ấy… Ngươi vẫn không chịu buông tha ta sao?" Tôn Khả Khả mang theo nức nở: "Ngươi lại chạy tới trường của ta vụng trộm đi theo ta, rình mò ta! Chính xác thì ngươi muốn gì? Gần đây ta đã không về nhà, chỉ sống ở trường, không muốn về nhà … Chỉ vì không muốn gặp ngươi ở đó!
Ta đã trốn khỏi ngươi rồi! Ngươi còn chạy tới trêu chọc ta! Ngươi đang cố làm cái quái gì vậy?
Ngươi muốn gì ở ta!"
Trần Nặc vẫn không nói lời nào.
Tôn Khả Khả càng nói càng kích động: "Trần Nặc! Ngươi nói chuyện đi! Ngươi rốt cuộc dây dưa không buông tha ta như vậy, ngươi có mục đích gì!
Ngươi đã ở với cô ấy! Ngươi và cô ấy thậm chí còn có con!
Ngươi lại quấn lấy ta để làm gì nữa!
Ngươi muốn ta làm gì? Chẳng lẽ muốn ta nuốt xuống, nhẫn nhịn?
Vẫn muốn ta, vui vẻ tham gia vào gia đình ba người của ngươi!
Trần Nặc! Ngươi không thấy ngươi vô sỉ sao?"
Tôn Khả Khả nói đến đây, bỗng nhiên oa một tiếng liền khóc lên, sau đó ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu, vùi mặt vào trong đầu gối.
"Lúc trước vì sao ngươi phải trêu chọc ta a… Tại sao cho ta rất nhiều hy vọng đẹp!
Ta, ta đã chịu đựng rất nhiều thứ vì ngươi.
Trần Nặc…
Ta chỉ là một cô gái bình thường, ta không giống ngươi, cũng không giống Lộc Tế Tế!
Thế giới của ngươi ta không thể bước vào, ta cũng không muốn bước vào!
Ta chỉ muốn một cuộc sống của người bình thường, học hành chăm chỉ, có một người đàn ông yêu thương ta như một bảo bối, toàn tâm toàn ý với ta!
Cho dù hắn không có tiền, không có nhà, hắn không vào được đại học, ta đều không quan tâm, ta chỉ muốn đi cùng hắn.
Chỉ là một cuộc sống bình thường, đi học, tốt nghiệp, tìm một công việc, hai người có một gia đình nhỏ, hắn làm việc ta đi làm, hắn tan tầm ta nấu cơm…
Đây là tất cả hy vọng của ta, ngươi có hiểu không, Trần Nặc?
Ta không muốn gì khác! Không đòi hỏi những thứ ta không thể đủ khả năng, không chấp nhận được!"
Trần Nặc thở dài, không nói lời nào, chỉ ngồi xổm xuống, ngồi xổm bên cạnh Tôn Khả Khả.
Bàn tay giơ lên, hơi đặt ở trên đầu Tôn Khả Khả, chung quy vẫn không sờ xuống.
Không có cách nào… Giải thích.
Mình căn bản cũng không có ý muốn quấy rầy lại tổn thương cô gái này.
Hôm nay…
Trần Nặc thở dài, ngẩng đầu nhìn trời.
Thời gian mình xuyên không trở về… Sao lại rơi vào bên cạnh Tôn Khả Khả?
Chẳng lẽ là…
Trong lòng Trần Nặc khẽ động!
Neo!
Neo của mình trong thời không thời gian này, chính là đến từ Tôn Khả Khả!
Cho nên, mình rời khỏi thời không này, rồi lại nhảy trở về, cũng nhất định sẽ rơi xuống bên cạnh Tôn Khả Khả!
…