Chương 1687
Zero Là Một Lão Biến Thái (3)
Tôn Khả Khả khóc được vài phút sau, mới thu nước mắt, hít sâu một hơi, đứng dậy.
Trần Nặc lập tức đứng dậy, không nói gì nhìn Tôn Khả Khả.
"Trần Nặc, lần đó ở Tô Châu, ta đã mềm lòng. Ngươi ôm ta cưỡi ngựa, ngươi nói… Quên đi, không nói nữa." Tôn Khả Khả lắc đầu: "Lúc đó ta mềm lòng, ta trở về cũng rối rắm, trong lòng cảm thấy loại chuyện này quá mức hoang đường. Làm sao có thể… Ba người với nhau?!
Ta đã dằn vặt, ta nghĩ rằng ta có thể chấp nhận, đôi khi nhớ lại, trong lòng đặc biệt rối, sau đó buộc bản thân không suy nghĩ nữa.
Tình huống như vậy đã xảy ra nhiều lần.
Cô ấy yêu ngươi rất nhiều, ta có thể nhìn thấy được. Ngươi cũng rất yêu cô ấy, rất quan tâm đến cô ấy, ta cũng có thể nhìn thấy.
Vậy nên, ngay cả khi ta ở Tô Châu, lòng ta tuy đã mềm, nhưng ngày hôm đó bị ngươi làm choáng ngợp. Sau khi trở về, trong lòng ta cứ luôn suy nghĩ lung tung.
Ta không thể tưởng tượng ta ở bên cạnh ngươi, nhìn cô ấy cũng ở bên cạnh ngươi, cuối cùng ta làm thế nào để chấp nhận được loại tình huống này.
Ta…
Nhưng cuối cùng, biết được ngươi đã có một đứa nhỏ với cô ấy. Ta sẽ…
Ta liền cảm thấy, có lẽ kết quả như vậy là tốt nhất, để cho ta hết hy vọng cũng tốt."
Sắc mặt Trần Nặc tối sầm lại, hắn thấp giọng cười khổ nói: "Ta cũng không thể nói thêm gì nữa, tóm lại là ta có lỗi với ngươi."
Dừng một chút, Trần Nặc thấp giọng nói: "Ta… Quên đi, không nói những thứ này, ta đưa ngươi trở về trường học."
Tôn Khả Khả nhìn Trần Nặc thật sâu, sau đó cất bước đi.
Trần Nặc đi theo bên cạnh.
Cứ như vậy, Trần Nặc đi theo Tôn Khả Khả, đi vào sân trường, xuyên qua sân thể dục, xuyên qua khuôn viên trường, đi tới dưới ký túc xá nữ.
"Cái kia, ngươi vào đi, ta… Xin lỗi, sau này ta sẽ không đến quấy rầy sinh hoạt của ngươi."
Trần Nặc cười khổ một tiếng.
Tôn Khả Khả đứng tại chỗ, thân thể cứng ngắc, không nhúc nhích.
Trần Nặc thở dài, chậm rãi xoay người rời đi, sau đó vòng qua một cái cây, bóng dáng biến mất không thấy đâu.
Lúc này thân thể Tôn Khả Khả mới run rẩy, xoay người lại, vẻ mặt đã đầy nước mắt.
"Tên thối tha… Tên khốn nạn…
Sao ngươi không lại nói dối ta… Lại lừa gạt thêm lần nữa…".
Sau khi phát động kỹ năng truyền tống, lúc Trần Nặc trở lại, đã xuất hiện bên cạnh hồ nước ở núi Ngưu Thủ.
Thời gian vừa vặn mới trôi qua hơn 10 phút sau cuộc đại chiến với Trần Kiến Thiết.
Trần Kiến Thiết vẫn nằm trên mặt đất bên hồ, im lặng.
Hắn đã chết, sau khi ý thức không gian bị nghiền nát, người này đã biến thành một cỗ thi thể.
Giờ phút này Trần Nặc nhìn "Đông Ông" Trần Kiến Thiết năm 2002 đang nằm trên mặt đất, trong lòng cũng không biết có tư vị gì.
Nếu như không có trải nghiệm ở năm 1982, Trần Nặc không hề có áp lực trong lòng đối với việc giết chết Trần Kiến Thiết.
Dù sao, tên "Đông Ông" này, ngoại trừ vứt bỏ vợ con ra, tay còn dính máu làm rất nhiều chuyện xấu —— lần này trở lại Kim Lăng tìm mình gây phiền toái, hắn còn gây ra rất nhiều tai nạn, làm chết không ít người vô tội.
Đối với việc giết chết một tên khốn nạn thế này, trong lòng Trần Nặc sẽ không cảm thấy có gì khó chịu.
Nhưng hiện tại thì khác.
Trở lại năm 1981.
Giờ phút này, Trần Kiến Thiết trong mắt Trần Nặc, không còn là "Đông Ông" kia nữa.
Mà là cái tên năm 1981 đã cười chịu thua với mình, cười ha hả gọi mình là "đại ca".
Là người thanh niên vừa nhát gan vừa lươn lẹo, nhưng vẫn còn chút lương tâm.
Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Nặc rùng mình!
Có lẽ đây… là điều khủng khiếp của Zero!
Cảm xúc của con người đến từ trải nghiệm.
Một khi đã có trải nghiệm và sinh ra tình cảm, như vậy, không thể xem cảm xúc sinh ra là không tồn tại, tình cảm sinh ra nhất định sẽ ảnh hưởng đến ngươi!
Đó là sự khủng khiếp của Zero!
Trải nghiệm năm 1981, khiến cho mình sinh ra một tia thương xót với Trần Kiến Thiết.
Vậy nên, … Louise thì sao? Còn Lộc Tế Tế thì sao?
Những cảm xúc sâu sắc này chắc chắn sẽ có tác động sâu hơn đến nhiều lựa chọn trong tương lai của họ.
Sau khi trầm mặc một lát, Trần Nặc phất tay.
Thi thể của Trần Kiến Thiết, vô thanh vô tức tiêu tán.
Sau đó, lúc Trần Nặc đang xoay người rời khỏi hồ nước này, điện thoại di động trên người bỗng nhiên vang lên.
Vừa nhìn thấy tên người gọi tới, trong lòng Trần Nặc khẽ động.
"Ông xã a~~"
Giọng nói mềm mại của Lộc Tế Tế từ đầu dây bên kia truyền đến.
Trần Nặc hít sâu một hơi: "Ừ, ta ở đây."
"Chỗ của ngươi xảy ra chuyện gì sao?" Lộc Tế Tế có chút lo lắng: "Ta vừa nhìn điện thoại di động, thấy ngươi gửi cho ta rất nhiều tin nhắn giống y như đúc a."
Trần Nặc sửng sốt, lập tức phản ứng lại
Đó là lúc mình đại chiến với Trần Kiến Thiết, Trần Kiến Thiết nhiều lần nghịch chuyển thời gian, khiến cho mình lần lượt gửi tin nhắn cho Lộc Tế Tế.
Mặc dù sau đó mình đã nhận ra chuyện nghịch chuyển thời gian, nhưng đối với Lộc Tế Tế ở bên kia nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ quái đi.
"Ừ…"Trần Nặc vốn muốn nói, để cho Lộc Tế Tế chờ mình về nhà rồi mới nói…
Nhưng lời nói đến bên miệng, ý niệm trong đầu lại đột nhiên thay đổi.
"Không sao, có thể do điện thoại di động hoặc công ty di động xảy ra vấn đề, một tin nhắn lặp đi lặp lại gửi rất nhiều lầ. Hiện tại ta không có việc gì, rất tốt, ngươi yên tâm đi, lát nữa ta sẽ về nhà."
"Được, vậy ngươi trở về sớm một chút~."
Sau khi cúp điện thoại, biểu tình trên mặt Trần Nặc phức tạp.
Lộc Tế Tế…
Louise…
Con người không phải là cỏ cây, ai có thể vô tình?
Thời gian sống cùng nhau hơn một tháng, người kia mỗi ngày lẽo đẽo đi theo sau mông mình, dùng ánh mắt mơ ước cùng biểu tình lưu luyến nhìn mình, từng tiếng gọi mình là "Tiên sinh"…
Cô bé đó…
…