Chương 1688
Zero Là Một Lão Biến Thái (4)
Lúc về đến nhà, Âu Tú Hoa cũng đã trở về, được an bài trở về phòng đối diện nghỉ ngơi.
Trần Nặc kể đại khái câu chuyện cho Lộc Tế Tế, giấu đi thời gian trở về, chỉ nói Trần Kiến Thiết chạy về tìm Âu Tú Hoa dây dưa, sau đó ngoài ý muốn đụng phải mình, kết quả phát hiện đối phương chính là Đông Ông…
"Sau đó thì sao?"
"Ta giết chết hắn, xử lý thi thể." Trần Nặc lắc đầu, ngữ khí rất bình tĩnh.
Lộc Tế Tế gật gật đầu, cô khẽ thở dài, đứng dậy đi tới sau lưng Trần Nặc, một đôi cánh tay vờn quanh cổ Trần Nặc, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, ôn nhu nói: "Ngươi… Trong lòng có phải không dễ chịu hay không?"
"… Ừ?". Thân thể Trần Nặc có chút cứng ngắc.
"Từ sinh lý mà nói, Trần Kiến Thiết này dù sao cũng là cha của ngươi, cũng là chồng của Âu Tú Hoa. Tự tay giết hắn… Ta lo lắng khẳng định tâm lý sẽ bị tác động rất lớn."
Trần Nặc hít sâu một hơi: "Hắn không phải cha ta, chỉ là nhà cung cấp ADN cho thân thể của ta mà thôi. Hơn nữa hắn làm nhiều chuyện chết tiệt như vậy, giết chết hắn ta sẽ không có băn khoăn gì."
Dừng một chút, Trần Nặc làm bộ quay đầu lại đứng dậy, lặng lẽ thoát ly vòng tay của Lộc Tế Tế, có chút suy nghĩ, thấp giọng nói: "Chuyện này phải gạt mẹ ta, dù sao… Trần Kiến Thiết là chồng bà ấy, tuy rằng báy ấy rất căm hận Trần Kiến Thiết, nhưng mà, con trai mình giết chết chồng mình, loại chuyện này nhất định sẽ làm cho bà ấy phát điên.
Vậy nên, … Chỉ cần nói với bà ấy, Trần Kiến Thiết bị ta đuổi đi là được."
Lộc Tế Tế gật đầu: "Được, ta sẽ chú ý lời nói."
Nói xong, Lộc Tế Tế đi lên hai bước, lần nữa ôm lấy Trần Nặc: "Cuối cùng chuyện lần này cũng được giải quyết, vấn đề của Đông Ông kia đã giải quyết xong, cũng là bớt đi một phiền toái."
Trần Nặc cảm giác được trong lòng càng ngày càng không được tự nhiên, hắng giọng, lần nữa thoát ly cái ôm của Lộc Tế Tế: "Cái kia, dù sao cũng mới đánh một trận, ta đi tắm rửa thay quần áo trước."
Nói xong, Trần Nặc quay đầu đi vào trong phòng, đi vào toilet, đóng cửa lại.
Trong đôi mắt của Lộc Tế Tế hiện lên một tia nghi hoặc:
Có vẻ như… Trần Nặc có chút kháng cự tiếp xúc với tứ chi của mình?
…Trần Nặc đứng ở trong toilet, tựa vào cửa, trong lòng lại bắt đầu mắng chửi Zero!
Chết tiệt!
Hắn đúng là một tên biến thái!!
Cái gì mà khắc sâu mối quan hệ, tăng thêm ràng buộc, để mình và Lộc Tế Tế mãi yêu nhau?!
Mẹ kiếp, người ngoài hành tinh các ngươi căn bản không hiểu được cảm xúc và đạo đức của nhân loại có được hay không!!
Lộc Tế Tế chính là Louise!
Chuyện này đã khiến mình phải chấn động cỡ nào?!
Chỉ cần suy nghĩ về chuyện này!
Cô bé ngày hôm qua còn đang lẽo đẽo đi theo sau lưng ngươi, suốt ngày gọi ngươi là "lão sư" với "tiên sinh", ngươi xem cô bé nhỏ xíu ấy như con cái trong nhà mình rồi dạy dỗ. Cô bé ngưỡng mộ ngươi tôn kính ngươi… Ngươi cũng yêu quý và nuôi dưỡng cô bé ấy…
Kết quả ra sao?
Vài giờ sau, chớp mắt một cái, ngươi nói với ta, cô bé ấy đã trở thành một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, nũng nịu ôm lấy ngươi, gọi ngươi là chồng?!
Đây không phải là biến thái sao!
Hiện tại chỉ cần có một chút tiếp xúc thân thể với Lộc Tế Tế, Trần Nặc liền cảm thấy toàn thân không được tự nhiên a!
Liền cảm giác người mình ôm không phải là Nữ Hoàng Tinh Không thiên kiều bá mị kia!
Mẹ kiếp! Biến thái!
Zero là một lão biến thái!"
Lộc Tế Tế nghe tiếng nước ào ào trong toilet vang lên, lắc đầu, xua tan nghi hoặc trong lòng.
Có lẽ là ảo giác của mình.
Có thể, Trần Nặc chỉ bởi vì tự tay giết chết Trần Kiến Thiết, khiến cho hiện tại trong lòng hắn bị chấn động.
Ừm, hẳn là như vậy.
Tối nay mình phải an ủi Trần Nặc một chút.
Lộc Tế Tế cẩn thận suy nghĩ, còn mở ra một chai rượu vang đỏ, hơn nữa cố ý đi đến cửa dặn dò Tiểu Nãi Đường: "Đêm nay không được đến quấy rầy!"
Nhưng sau khi trở về, Lộc Tế Tế Lại đột nhiên biến sắc.
Trần Nặc trong toilet, biến mất rồi!
Nhíu mày đi vào trong toilet, nhìn hơi nước còn bám trên gương, để lại một dòng chữ.
"Ta đi tìm con mèo kia hỏi chút chuyện, buổi tối đừng chờ ta."
Đôi mắt của Lộc Tế Tế nheo lại.
…
"Meo meo meo?"
Mèo xám nhìn Trần Nặc đột nhiên xuất hiện trước mắt, nhanh chóng nhảy lên một cành cây: "Kỹ năng truyền tống của ngươi càng ngày càng thành thạo a."
Trần Nặc lắc đầu, sắc mặt rất nghiêm túc: "Không nói nhảm, có chuyện muốn hỏi ngươi!"
Mèo xám thở dài: "Ngươi luôn bắt nạt một con mèo, thế là không tốt."
Trần Nặc trực tiếp đi tới, nhảy dựng lên túm lấy cổ mèo xám, kéo nó từ trên cành cây xuống, sau đó đặt lên một cái bàn đá.
Đây là một công viên hoang vắng vào ban đêm, không có một bóng người.
Sau đó Trần Nặc cũng ngồi trên ghế đá, sắc mặt nghiêm túc nhìn mèo xám.
Mèo xám thở dài: "Được rồi, xem ra là chuyện gì rất quan trọng. Vậy nên… Ngươi khẳng định cũng không tiếp nhận việc ta đánh qua loa, đúng không?"
"Nghiêm túc trả lời câu hỏi của ta, mèo xám, ta rất nghiêm túc! Chuyện này đối với ta rất trọng yếu!"
Mèo xám lắc đầu: "Ngươi muốn hỏi gì? Về mấy hạt giống khác, ngươi đã biết gần hết rồi."
"Ta muốn hỏi một người."
"Một người?".
"Vân Âm!" Lúc Trần Nặc nói ra cái tên này, thân thể mèo xám rõ ràng chấn động!
Trần Nặc hít sâu một hơi: "Chính là Vân Âm! Đem tất cả những gì ngươi biết về cô ấy, nói cho ta biết!"