Chương 1695
Chung Quy Là Tư Đồ Bắc Huyền Ta, Khinh Thường Người Trong Thiên Hạ (1)
Tôn Khả Khả cảm thấy mình giống như con khỉ trong "Tây Du Ký", thoáng cái đã đằng vân giá vụ đi tới một vị trí mà mình hoàn toàn không biết là đâu.
Nhưng cảm thấy bên tai tiếng gió vù vù, dưới chân không có phiến lực, hai tay theo bản năng vung lên, miệng cũng nhịn không được mà kêu lên.
Phía dưới truyền đến câu "Mẹ kiếp" của Nhị Nha, Tôn Khả Khả tất nhiên cũng nghe thấy.
Nhưng thế nhưng, giờ phút này cũng không quan tâm được đến những thứ này, từng tiếng thét chói tai, Tôn Khả Khả mới cảm thấy khí tức mình lơi lỏng, cứ như vậy mở to hai mắt, gắt gao trừng mắt, nhìn mình giống như một quả bóng bay đang xì hơi, chậm rãi, chậm rãi, chậm rãi… rơi xuống mặt đất.
Cũng bởi vì lúc này vẫn còn là sáng sớm, cổng trường còn chưa có người đến, trái phải cũng không ai nhìn thấy.
Đợi đến khi Tôn Khả Khả cảm giác được hai chân đáp xuống, đạp lên mặt đất cứng rắn quen thuộc, toàn bộ khí lực mới quay lại cơ thể cô, dùng sức bịt miệng lại, lập tức ngồi xổm xuống, thân thể cuộn tròn lại.
Mắt thấy Nhị Nha bước lên dìu mình, Tôn Khả Khả lại ôm lấy đùi Nhị Nha, giống như người rơi xuống nước.
"Ai nha, sư tôn ngươi buông ta ra a."
"Không buông!"
"Ngươi buông ra a."
"Không! Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ta lại bay lên lần nữa chứ!"
Sáng sớm trước cổng trường tiểu học thôn, hai em gái một lớn một nhỏ đang dằn co.
…
Con người thường có rất nhiều ước mơ.
Một trong những ước mơ thường thấy nhất là bay.
Để có thể bay được, từ xưa đến nay, con người đã phải nỗ lực rất nhiều lần, có người là thiên tài, nhưng cũng có những người lại rất ngu xuẩn.
Có người buộc cánh quạt lên tay mình rồi nhảy từ trên lầu xuống.
Còn có người ngồi trên ghế trói chặt hai chân rồi cố gắng chạy nhảy xuống.
Cho đến khi hai anh em nhà Wright người Mỹ đã phát minh ra máy bay, hoàn thành giấc mơ của nhân loại.
Nhưng ngay cả như vậy, khả năng bay lượn này vẫn là một trong những ảo tưởng phổ biến nhất của nhiều người.
Thậm chí, ngay cả Tôn Khả Khả khi còn bé cũng nghĩ tới.
Ở Trung Quốc, thế hệ 8X từ nhỏ đều xem "Tây Du Ký" lớn lên. Trên TV, Tôn Ngộ Không đằng vân giá vụ lăn lộn, đó chính là giấc mơ thời thơ ấu của tất cả trẻ em Trung Quốc.
Khi còn bé cái gì cũng không hiểu, rõ ràng "Tây Du Ký" quy tụ một nhóm mỹ nữ xuất sắc nhất thời đại —— nhưng khi còn bé nào để ý cái này?
Chỉ đặc biệt quan tâm tới con khỉ.
Kể cả Tôn Khả Khả, thứ khiến cho cô hâm mộ Hầu Tử kia nhất cũng không gì khác ngoài 72 phép biến hóa thần thông.
Còn có cả hỏa nhãn kim tinh.
Và…
Có thể bay!
Hiện tại sau khi Tôn Khả Khả thật sự bay lên được, cô ngược lại hiểu được một đạo lý gần như triết học.
Diệp Công Thích Rồng. (Chỉ ra vẻ yêu thích bề ngoài, thực chất bên trong lại không)
Cô suýt là tè dầm!
Thực sự sợ tới mức suýt tè!
Lý do tại sao không thực sự sợ tè ra, đó là bởi vì đêm qua trước khi đi ngủ không uống nước.
…
Nhị Nha cực kỳ không vui.
Lý do cô không vui là…
Cô thậm chí còn chưa thể bay!
Khinh thân quyết này không được tính là tuyệt kỹ cao thâm gì trong Thanh Vân môn.
Luyện thành thục có thể chạy bộ nhảy cao so với người thường xa hơn một chút.
Nếu luyện tập tốt, nhảy tường leo nóc gì đó là cùng.
Nhưng tuyệt đối không phải dùng để ngươi lên tới trời!
…
Độ cao mà Tôn Khả Khả vừa nhảy lên —— đo bằng mắt thường, khoảng chừng một cao ốc 10 tầng không thể với tới!
Bản thân Nhị Nha thậm chí còn không làm được!
Ta là người dạy!
Nhưng bản thân ta lại không làm được?!
Trong nháy mắt, Hai Nha đều có chút giật mình.
Ta vừa dạy cô ấy cái gì vậy?
Ta dạy khinh thân quyết?
Hay là cân đẩu vân?
…
Buổi sáng, Ngô Thao Thao thức dậy không tính là quá sớm —— hắn thích ngủ nướng.
Sau khi đứng lên, rửa mặt xong, lấy một miếng bánh hấp từ trong nồi hấp trong bếp, cầm lên một bát cháo trắng, lại luyện một bộ quyền ở trong sân —— động tác đi quyền kia lỏng lẻo, khiến cho đại đồ đệ Nam Cung Thiết Trụ nhìn cũng lắc đầu.
Không nhìn nổi nữa, dứt khoát xách một cái rìu đi về phía sau núi đốn củi đi.
Đánh quyền xong, Ngô Thao Thao dọn ra cái ghế dựa ở trong sân, pha cho mình một ấm trà, dùng một chiếc ấm có tên Tử Sa Nghi Hưng – mua với giá mười hai đồng từ một quầy hàng.
Cứ như vậy chậm rãi nằm xuống, nghiêng người, từng ngụm từng ngụm thưởng thức.
Ngô Thao Thao định cứ như vậy tận hưởng cả một buổi sáng.
Sau đó liền nhìn thấy ở ngoài cửa viện, Nhị Nha thình thịch chạy ùa vào như một làn khói!
Cứ như phía sau mông nha đầu này bị chó hoang đuổi theo, chạy đến trước mặt Ngô Thao Thao, thở hổn hển, liền trừng mắt hỏi một vấn đề.
"Sư phụ!"
Ngô Thao Thao giương mắt: "Hả?"
"Có một vấn đề hỏi ngươi!"
"Nói đi!"
"Chính là… Nếu… Ngươi dạy người ta một kỹ năng, kết quả bản thân ngươi luyện nó rất lâu, luyện ra kết quả cũng chỉ… Như vậy. Nhưng người được ngươi dạy, người nọ chỉ tùy tiện luyện tập, liền thi triển ra được năng lực mạnh hơn ngươi đã luyện nhiều năm rất nhiều —— loại chuyện này phải làm sao?"