Chương 1696
Chung Quy Là Tư Đồ Bắc Huyền Ta, Khinh Thường Người Trong Thiên Hạ (2)
Ngô Thao Thao vừa nghe, nhất thời nước mắt lưng tròng a!
Đồ nhi ngoan, ngươi rốt cục đã cảm nhận được thống khổ khi dạy mấy tiểu yêu nghiệt các ngươi của vi sư ta mấy năm nay a!
Nhị Nha ngơ ngác nhìn mắt sư phụ mình đỏ lên, nhịn không được vươn tay quơ quơ trước mặt Ngô Thao Thao.
"Sư phụ! Sư phụ! Đừng ngẩn người! Ta đang hỏi ngươi a!"
"Ừm… Ý ngươi là sao? Cụ thể hơn đi."
"Chuyện là như vừa rồi a…"
Nhị Nha mồm vẫn rất hùng hồn, kể ngắn gọn về sự việc, "Tiểu sư thẩm đều sợ hãi, ta liền lôi kéo cô ấy trở về thỉnh giáo ngươi…"
"A… Hả? Kéo cô ấy trở về? Ngươi đâu rồi?" Ngô Thao Thao lấy lại tinh thần.
"Tại… Đằng sau, đúng không?"
Nhị Nha quay đầu nhìn cửa viện, không có ai.
Hai thầy trò cùng nhau chạy đến cửa, nhìn thấy Tôn Khả Khả đang bò như ốc sên trên đường lên núi.
Được rồi, cũng không đến mức bò như ốc sên.
Cô ấy nhảy lên.
Nhảy đến bên cạnh một cái cây, ôm lấy, ôm được lấy một lát, định thần một lát, xác định mình sẽ không bay ra ngoài.
Buông tay, sau đó nhìn thấy cây tiếp theo, sau đó lại nhảy qua, sau đó lại ôm lấy, sau đó lấy lại tinh thần.
Cứ như vậy, Nhị Nha và Ngô Thao Thao đứng ở sơn môn, nhìn Tôn Khả Khả ôm từ cây này sang cây khác khiến Ngô Thao Thao nhìn choáng váng!
"Ngươi xác định đã dạy cô ấy khinh thân quyết? Chứ không phải là cóc công sao?"
Nhị Nha trợn trắng mắt: "Thanh Vân môn chúng ta khi nào đã có bản lĩnh cóc công này rồi?"
…
Tôn Khả Khả bước vào Thanh Vân môn, bị đưa vào trong phòng, lúc này mới hơi hoàn hồn lại, nhưng nhìn bộ dáng của cô tựa như hận không thể có một sợi dây thừng trói mình vào trên ghế mới cảm thấy an toàn.
Ngô Thao Thao hiểu lòng người nhất, trước tiên rót cho Tôn Khả Khả một ly nước, dùng một câu liền giải quyết vấn đề nhất trong lòng của Tôn Khả Khả.
"Yên tâm, khinh thân quyết kia, cho dù nhảy lên, cũng sẽ không chợt rơi xuống —— người tập sẽ không ngã được."
Những lời này thật sự hiểu lòng người.
Tại sao con người lại cảm thấy sợ hãi khi ở trên bầu trời?
Sợ hãi việc đột nhiên rơi xuống ah.
"Khinh thân quyết giúp cho người ta nhẹ tựa lông hồng, một khi sử dụng, cho dù khôi phục, cũng sẽ chậm rãi khôi phục, cũng sẽ chậm rãi đáp xuống, từ cổ chí kim, những người từng tu luyện khinh thân quyết, không có người nào từng ngã chết."
Tôn Khả Khả yên tâm.
Ngô Thao Thao gãi gãi da đầu: "Cái kia, hôm nay ngươi thật sự lần đầu tiên luyện cái thứ này sao?
Tôn Khả Khả liều mạng gật đầu: "Sáng nay, ngay cả ta cũng chưa từng nghe qua thứ này."
Vừa học liền biết? Ánh mắt của Ngô Thao Thao tỏa sáng.
Vẻ mặt Tôn Khả Khả buồn bã.
"Ngươi nhảy cao cỡ nào?"
Hai Nhi ở bên cạnh xen vào: "Phải cỡ bảy tám tầng lầu, ít nhất!"
Ngô Thao Thao quay đầu nhìn Nhị Nha: "Lần đầu tiên ngươi luyện nhảy cao cỡ bao nhiêu?"
Nhị Nha ngẩn người: "Ta… Ta luyện ba ngày, cũng chỉ có thể miễn cưỡng lên phòng."
Nhưng lập tức Nhị Nha ưỡn ngực: "Sư nương nói ta đã là thiên tài vạn trung vô nhất! Sư nương nói, năm đó khi ngươi luyện, luyện một tháng, đừng nói lên phòng, nhảy qua một cái bàn cũng đã là cố hết sức!"
Khóe mắt Ngô Thao Thao co giật!
Nghiệt đồ!
Được rồi, sư phụ đánh không lại đồ đệ của mình, cũng đã là truyền thống của môn phái này, không so đo với tiểu nghiệt đồ này!
Ngô Thao Thao có chút suy nghĩ: "Như vậy, chúng ta thay đổi suy nghĩ một chút. Khả Khả sư muội a… Gần đây ngươi có cảm thấy mình xuất hiện thay đổi gì hay không, tỷ như mình bỗng nhiên học tập rất nhanh, trí nhớ tăng cường, trở nên lợi hại hơn trước kia hay gì đó…"
"Có!" Tôn Khả Khả lập tức gật đầu: "Nhưng không phải gần đây, mà là đã một hai năm, từ năm lớp 12 ta đã có, bỗng nhiên trí nhớ trở nên rất tốt, tư duy và khả năng hiểu biết cũng mạnh hơn trước rất nhiều, tinh thần cũng đặc biệt tốt, ngủ càng ngày càng ít, nhưng ngủ ít cũng không buồn ngủ, mỗi lần chỉ cần ngủ ba bốn tiếng là đã đủ giấc…"
Nói đến đây, thần sắc Tôn Khả Khả lại tối sầm lại: "Nhưng ta biết, nguyên nhân… là do… hắn ta."
Ngô Thao Thao gật gật đầu, hiểu ý của Tôn Khả Khả.
Trần Nặc sao?
Cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng… Cho dù là vậy… Cũng sẽ không… Cường đại tới vậy.
"Vẫn không đúng. Học tập nhanh, là do tiểu tử kia giúp ngươi thức tỉnh một ít tiềm lực cùng năng lực, nhưng… Tuyệt đối không có khả năng lợi hại như vậy. Kỹ xảo bổn môn ta, niệm một lần là có thể mạnh hơn so với người khác luyện rất nhiều năm, chuyện này không có cách nào dùng cách này để giải thích."
Ngô Thao Thao suy nghĩ một chút, trong lòng sinh ra kế: "Như vậy đi, chúng ta thử một cái khác."
Dừng một chút, Ngô Thao Thao bỗng nhiên cầm lấy một miếng giẻ lau trên bàn, trong tay run lên, quát: "Cẩn thận!"
Nói xong, hắn ném giẻ lau bay lên giữa không trung trong sân, đọc một câu khẩu quyết, vừa giơ tay ra.
"Định!"
Miếng giẻ lau đang xoay tròn rơi xuống ở giữa không trung, theo lời Ngô Thao Thao vừa nói ra, có một khoảng dừng rõ ràng giữa không trung mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Ước chừng lơ lửng cố định được ba bốn giây, sau đó mới tiếp tục rơi xuống.
Tôn Khả Khả mở to hai mắt tò mò nhìn Ngô Thao Thao.