Chương 1721
Ràng Buộc (4)
"… Làm thế nào mà ngươi có thể sống lâu đến vậy? Ý ta là, khi ta gặp ngươi, ngươi cũng đã hơn 300 tuổi, nhưng trông cũng chỉ hơn hai mươi tuổi."
Được rồi, vấn đề này không thể không hỏi, dù sao cũng là liên quan đến mình a.
Dù sao, Lộc nữ hoàng trong nhà, chính là vợ của mình.
Nữ đại tam ôm gạch vàng.
Nữ đại ba trăm, ôm cái gì?
Vân Âm chậm rãi nói: "Người mang ta đi đã nói cho ta biết, hắn chia sẻ một phần lực lượng sinh mệnh cho ta. Như vậy sẽ kéo dài tuổi thọ của ta rất nhiều."
Chia sẻ lực lượng sinh mệnh?
Hạt giống… Sao hắn lại làm thế?
"Hắn nói hắn không phải là con người, mà là một sinh mệnh mà chúng ta không thể hiểu được.
Hắn đang tìm kiếm một cách để tiến hóa, vậy nên ta là một trong những thí nghiệm của hắn.
Trước ta, hắn đã có những thí nghiệm khác, nhưng không thành công.
Hắn nghĩ ra một loại khả năng, chính là… Nếu các vật thí nghiệm phát triển đủ mạnh, nó có thể phá vỡ các ràng buộc.
Nhưng vấn đề là sinh mệnh của con người chúng ta bị hạn chế. Sinh mệnh hữu hạn liền trở thành sự ràng buộc thực lực tăng trưởng.
Khi nhân loại đến tuổi già, lực lượng sẽ suy giảm, bất kể là lực lượng thể chất hay tinh thần đều sẽ giảm.
Vậy nên, … Có lẽ, nếu kéo dài tuổi thọ của vật thí nghiệm, khả năng ngươi có thể tìm thấy được cách để đột phá. "
"Vậy… Hắn có nói cho ngươi biết, sau khi chia sẻ sinh mệnh của hắn… Chúng ta có thể sống bao lâu?"
"Đại khái có thể sống khoảng hai ngàn năm."
Trần Nặc không nói lời nào nữa.
Tuổi thọ 2.000 năm…
Thật muốn lật bàn!!!
Với trình độ y tế hiện đại, nhân loại bình thường sống hơn bảy mươi tuổi đã coi như là không tệ.
Nhân loại có năng lực đỉnh cấp, ví dụ như lão già Thái Dương Chi Tử…
Trong thực tế, hẳn đã bắt đầu già đi.
Căn cứ vào ước tính của thế giới ngầm đối với Chưởng Khống Giả đỉnh cấp, cho dù nắm giữ được năng lực kiểm soát bản thân đến cấp tế bào. Chưởng Khống Giả có thể kéo dài tuổi thọ của mình vượt xa người bình thường.
Nhưng tính toán đại khái, cũng chỉ có thể sống khoảng hai trăm tuổi.
Cũng bao gồm cả chính Trần Nặc.
Nếu như kiếp trước hắn không mắc phải khối u ở trung tâm não bộ quỷ dị kia —— cái kia có thể bởi vì thực lực đột phá quá độ, bốn chiều không cách nào tồn tại ở ba chiều, nên mới tạo thành.
Mà bảo trì trạng thái nhân loại ba chiều, cho dù là Trần Nặc, cùng lắm chỉ có thể sống hai trăm tuổi… Vận khí tốt một chút, có lẽ sống hai trăm năm mươi tuổi?
Người ta trực tiếp có tuổi thọ hai ngàn năm a! !
Nhớ tới Nữ Hoàng Tinh Không xinh đẹp như hoa trong nhà…
Còn nói cái gì đầu bạc răng long?
Khi mình đã lên tới bàn thờ, người ta còn đang dậy thì!!!
Nghĩ như vậy, liền có chút tức giận cùng tuyệt vọng a!
"Hắn đối xử với ta quả thật sự rất tốt, so với bất luận kẻ nào ở Thanh Vân môn đều tốt hơn.
Hắn dạy ta rất nhiều thứ, nhưng sau này hắn đã lựa chọn chạy tới trộm rất nhiều thuật pháp tu luyện của Thanh Vân môn, sau đó dạy cho ta…
Hắn nói, ta là người Trung Hoa, có lẽ những phương pháp tu luyện thực lực của Thanh Vân môn sẽ hữu dụng nhất với ta. Hơn nữa, hắn còn nói rằng hắn đã chứng kiến sức mạnh của phụ thân ta, năng lực của phụ thân ta rất cường đại, ngay cả hắn cũng ca ngợi không dứt miệng.
Cho nên, hắn cho rằng, có lẽ phương pháp tu luyện mà phụ thân ta để lại mới là thích hợp nhất với ta."
Trần Nặc nhíu mày: "Nhưng mà… Ngươi cũng không nghĩ tới, hắn thật ra cũng chỉ lợi dụng ngươi?"
"Có trọng yếu không?" Thanh âm Vân Âm rất nhẹ, ngữ khí cũng rất bình thản, chậm rãi nói: "Sau khi được hắn mang đi, lần đầu tiên ra mới biết được, ăn no, mặc ấm, thoải mái tới cỡ nào.
Lúc đó ta mới biết được, cuộc sống không bị ai bắt nạt, thoải mái tới cỡ nào."
Trần Nặc thấp giọng nói: "Ngươi rất hận Thanh Vân môn?"
"Cũng không hẳn là hận, dù sao cũng là môn phái của phụ thân ta. Ta không thể hận một môn phái, chỉ là trong môn phái xuất hiện một ít ác nhân mà thôi.
Sau khi phụ thân ta qua đời, người tiếp quản môn phái là một sư huynh đệ đồng môn của phụ thân ta, khi còn trẻ không tranh giành phụ thân ta.
Sau khi già đi, phụ thân ta bất ngờ qua đời, hắn tương đương với việc nhặt của hời, lên làm chưởng môn.
Về sau sao, hắn hơn phân nửa đã đem oán khí thời trẻ trút lên người ta.
Thái độ củ chưởng môn đối với ta thờ ơ, người phía dưới cũng theo đó mà học.
Hôm nay ta đói, không ai đoái hoài, ngày mai liền có người lén đụng vào ta.
Đụng ta một cái, chưởng môn cũng không ra mặt chủ trì công đạo, như vậy ngày mốt liền sẽ có người dám ở thời điểm luyện công cố ý đánh ta vài cái.
Từ từ, vết nứt càng ngày càng lớn.
Những chẳng qua cũng chỉ là thượng bất chính hạ tất loạn mà thôi."
Nói đến đây, khóe miệng Vân Âm giật giật, lộ ra một tia tươi cười.
Đây là một nụ cười như thế nào…
Trần Nặc có chút cảm khái trong lòng.
Rõ ràng là khuôn mặt tươi cười vô hại của tôn Khả Khả, nhưng trong nụ cười này, lại mơ hồ mang theo một tia cảm giác khiến cho người ta tim đập sợ hãi!
"Ta mười bốn tuổi, vụng trộm trở lại Thanh Vân môn, giết chết gã chưởng môn kia.
Cho nên, ngươi hỏi ta có hận Thanh Vân môn hay không.
Tất nhiên không hận.
Vì người bắt nạt ta, ta đã tự tay trả thù.
Ngươi yên tâm, hắn ta đã chết thảm.
Ta đánh hắn ta một trận, sau đó bẻ gãy xương cốt của hắn, cuối cùng ném hắn từ độ cao 2.000 mét."
Nói đến đây, Vân Âm dùng khuôn mặt Tôn Khả Khả kia cười:
"Cho nên, vì sao ta còn phải hận Thanh Vân môn?"
Trần Nặc không nói lời nào nữa.