Chương 1720
Ràng Buộc (3)
"Chúng ta không phải về nhà sao?"
Đứng bên đường, Fox trợn tròn mắt!
Nơi này cô biết, là một quảng trường công viên nhỏ bình thường mà mình thỉnh thoảng tới chơi, cách khu phố nhà mình khá xa!
"Đây là trừng phạt ngươi. Trừng phạt ngươi lừa ta xen vào việc của người khác." Sid nghiêm túc nói: "Ở đây cách nhà khoảng 2,6 dặm, cho nên… Đi bộ về nhà nào, nhóc con!
Tuổi còn trẻ, tập thể dục nhiều cũng không có hại gì cả."
Dưới ánh hoàng hôn, Fox che mặt kêu rên.
Nhưng không được bao lâu, ven đường liền truyền đến tiếng cười vui vẻ của nữ hài tử.
"Sid, có phải ngươi giấu một gói bánh quy không?"
"Sid, nếu ngươi không dùng tới năng lực, khẳng định sẽ không chạy thoát khỏi ta!"
"Ha ha ha ha, Sid, ngươi bây giờ rất lùn, chân rất ngắn, cho nên chạy không lại ta, ha ha ha ha…"
…
"Tỉnh rồi?"
Trần Nặc nhìn Vân Âm nằm trên giường mở mắt, đúng lúc hỏi thăm một câu: "Ngươi ngủ quá lâu không đổi tư thế, có thể có chút tê chân, không bằng đứng lên hoạt động một chút…"
Đang nói xong, Vân Âm đã từ trên giường nhảy dựng lên, mặt âm trầm nhìn Trần Nặc.
"Trước tiên nói rõ, ngươi bây giờ căn bản không phải là đối thủ của ta, cho nên, cũng không cần động thủ. Tất cả chúng ta đều đang gặp rắc rối ngươi hiểu chứ?"
Vân Âm cắn răng.
"Ngươi mới vừa rồi cũng nghe con mèo kia nói qua, không phải ta biến ngươi thành như vậy."
Vân Âm nghe Trần Nặc nói, trầm mặc một lát, hít sâu một hơi, sau đó lạnh lùng nói: "Ta đói bụng, nơi này nhất định có thức ăn đi."
Trần Nặc suy nghĩ một chút, xoay người đi ra ngoài, loay hoay trong phòng bếp một lát.
Lúc trở về, trong tay cầm hai gói mì ăn liền.
"Còn một tuần nữa mới hết hạn… Ngươi muốn thử không?"
"…"
Được rồi, hai mươi phút sau, hai người ngồi trước bàn ăn trong phòng khách, trước mặt bày một đĩa vịt nước muối, một đĩa thịt bò kho, còn có một đĩa rau trộn lạnh.
Trần Nặc đương nhiên không có khả năng để Vân Âm ăn đồ hết hạn —— còn một tuần nữa mới hết hạn cũng không được.
Dù sao, hắn cho dù không thèm để ý đến sự sống chết của Vân Âm, nhưng… Thân thể này là của Tôn Khả Khả a.
Ăn đau bụng ai chứ?
Mình không đau lòng sao?
"Mua ở cửa hàng rau halogen dưới lầy, hương vị hẳn là không tệ, ăn cùng nhau đi." Trần Nặc đưa đũa cho Vân Âm: "Biết dùng đũa chứ? "
"Ta là người Trung Quốc." Vân Âm lạnh lùng nhận lấy đũa, rất thành thạo gắp một miếng thịt bò, đưa vào trong miệng.
Được rồi, Trần Nặc thở dài trong lòng, có chút khó chịu.
Nếu như là Tôn Khả Khả, tuyệt đối sẽ không ăn thịt bò —— nha đầu Tôn Khả Khả này không thích ăn thịt bò dê, luôn nói có một mùi vị kỳ quái.
Trầm mặc nhìn Vân Âm ăn vài miếng, Trần Nặc mới mở miệng hỏi: "Có thể nói chuyện của ngươi không?"
"Ta sao?"
"Ừm, chúng ta cố gắng trao đổi nhiều một chút, không chừng có thể tìm được một ít biện pháp có thể khôi phục." Trần Nặc cười khổ nói: "Hiện tại tạm thời cũng không có lựa chọn nào khác."
"…" Vân Âm nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật gật đầu.
Trần Nặc tinh thần phấn chấn: "Nói đi, ta rửa tai cung kính! "
"Ta là người Trung, phụ thân ta tên là Vân Hà, là chưởng môn của Thanh Vân môn."
"Ừm, chuyện này ta biết." Trần Nặc gật gật đầu.
"Ngươi quả thật nên biết." Vân Âm lạnh lùng nói, "Lúc ngươi giao thủ với ta ở Luân Đôn… Ngươi dùng kiếm thuật của Thanh Vân Môn ta, sát niệm của ngươi tu luyện không tồi.
Vậy nên, … Ngươi cũng là Thanh Vân môn sao?"
"Không phải." Trần Nặc lắc đầu.
Ừm, thứ cô ấy nói hắn là Sát Niệm Chi Kiếm đi.
"Lúc ta sinh ra, phụ thân cũng đã bị bệnh nặng, về sau ta mới hiểu được, phụ thân không phải bệnh, mà là bị thương rất nặng.
Lúc ta ba tuổi phụ thân liền bệnh qua đời, ta được nuôi ở trong Thanh Vân môn, trưởng thành đến chín tuổi, bị người mang đi.
Người mang đi ta rất cường đại, trên dưới Thanh Vân môn không có ai phát hiện, cứ như vậy ta bị vụng trộm mang đi."
Trần Nặc nhíu mày: "Đây là mang đi, chứ không phải bắt cóc hay cướp đi sao?"
Vân Âm ngẩng đầu nhìn Trần Nặc một cái: "Người mang ta đi, sau này đối xử rất tốt với ta, cho nên… Ta không có lý do gì để ghét hắn ta."
Trần Nặc lại nghe ra một tia hàm ý.
Trong lòng hắn khẽ động, thấp giọng nói: "Ngươi… Lúc nhỏ ở trong Thanh Vân môn, sống không tốt lắm sao?"
"Khi mẫu thân ta mang thai, phụ thân ta đã phải đi xa, lúc trở về đã bị thương nặng.
Mâu thân ta khó sinh nên đã chết lúc ta sinh ra.
Phụ thân ta qua đời khi ta được ba tuổi.
Ta là một cô nhi, ở trong Thanh Vân môn, vô phụ vô mẫu, không ai để dựa vào… Ngươi nghĩ ta sẽ có được một tuổi thơ vui vẻ sao?"
Trần Nặc nhíu mày: "Dù sao ngươi cũng là con gái của chưởng môn…"
"Chưởng môn đã chết, cũng không còn là chưởng môn."
Vân Âm dùng lãnh đạm nói một câu như vậy.
Những lời này nghe như bình tĩnh lãnh đạm, nhưng ẩn chứa trong đó, có thể là một đoạn quá khứ bi thảm.
Trần Nặc có chút do dự, không hỏi nhiều.
Tuy nhiên, vẫn còn một vấn đề mà hắn muốn biết.