Chương 1728
Có Đáng Chết Không? (7)
Trong ánh mắt Vân Âm toát ra tia lửa, hiển nhiên đang kịch liệt áp chế lửa giận.
Ánh mắt của Lộc Tế Tế cũng nheo lại, nhìn về phía người đàn ông của mình: "Trần Nặc?"
Trần Nặc thở dài, vội vàng đi qua tách hai người phụ nữ ra, đứng ở giữa hai người.
Hắn kéo Lộc Tế Tế, để cho cô ngồi xuống trước.
"Đầu tiên ta muốn nói là…", Trần Nặc chỉ vào Vân Âm, cười khổ với Lộc Tế Tế: "Nếu như ta nói, người này cũng không phải Tôn Khả Khả, ngươi có tin hay không?"
"…", Lộc Tế Tế hít sâu một hơi, híp mắt: "Dưới vành tai bên trái của Tôn Khả Khả có một nốt ruồi son, ta nhớ rất rõ ràng. Hiện tại ta cũng thấy được nó!
Cho nên ngươi muốn nói với ta, cô ấy không phải Tôn Khả Khả?"
Trần Nặc trịnh trọng lắc đầu: "Không phải cô ấy."
"Người đàn ông của ngươi không nói dối." Vân Âm lạnh lùng nói: "Ta quả thật không phải Tôn Khả Khả gì đó."
Biểu tình Lộc Tế Tế nhanh chóng tỉnh táo lại, cô nhìn chằm chằm Vân Âm.
"Hình như ngươi… Thật sự không phải Tôn Khả Khả." Lộc Tế Tế nhíu mày: "Tôn Khả Khả cũng sẽ không dùng loại ngữ khí này nói chuyện, càng sẽ không dùng loại ngữ khí này nói chuyện với ta.
Ngươi… Là ai?"
Vân Âm nở nụ cười.
Nụ cười của cô mang theo một tia hoang đường, một tia điên khùng, một tia phẫn nộ, còn có một tia tuyệt vọng.
"Ta là ngươi."
…
Lộc Tế Tế nhíu mày!
Câu trả lời này thật sự khó hiểu?
Vân Âm chậm rãi nói: "Nếu như ta không tính sai, ký ức sớm nhất của ngươi bắt đầu từ năm 1982, ta không nói sai chứ?
Năm 1982, ngoại hình, vóc dáng, tình trạng thể chất của ngươi chính xác như bây giờ!
Mà ký ức trước năm 1982, ngươi không có đúng không?"
Sắc mặt Lộc Tế Tế hoàn toàn thay đổi.
Trần Nặc thở dài, dùng sức chà xát mặt.
Đi lên trước, nhẹ nhàng nói: "… Chuyện này có thể có chút dài và phức tạp."
Dừng một chút, thanh âm Trần Nặc có chút chua xót: "Nếu như có thể, ta vốn định cả đời không nói cho ngươi biết chuyện này.
Nhưng hiện tại, có tình huống ngoài ý muốn, không nói không được."
Lộc Tế Tế lại nhìn Trần Nặc, hiển nhiên khắc chế cảm xúc của mình.
"Người phụ nữ trước mắt ngươi, quả thật không phải Tôn Khả Khả, tên của cô ấy là Vân Âm. Là truyền nhân của Thanh Vân Môn.
Mấy trăm năm trước, một vị cường giả Chưởng Khống Giả từng là thành viên của "Tàu Noah", lúc ấy là chưởng môn Thanh Vân môn tên Vân Hà, là cha ruột của cô ấy.
Mà vừa rồi cô ấy quả thật cũng không có nói dối, chỉ là nói không quá chuẩn xác.
Trước năm 1982, cô ấy thực sự là ngươi - chỉ có điều, vào thời điểm đó, cô ấy là chủ nhân thật sự của cơ thể ngươi."
Trong ánh mắt của Lộc Tế Tế lộ ra sự hoang đường lại giãy dụa, càng mê mang cùng khó chịu: "Chủ nhân… Cơ thể của ta?"
Vậy, ta là ai?"
…
Trần Nặc mở to mắt, xua tan tất cả hình ảnh trong đầu đã tưởng tượng ra dọc theo đường đi!
Sau đó, hắn thu hồi chân của mình trên bậc thang.
Quay đầu, nhìn Vân Âm đi theo phía sau.
Đây là tầng dưới của nhà Trần Nặc.
"Ta nghĩ kỹ rồi, vẫn không nên mang ngươi trở về." Trần Nặc bỗng nhiên xoay người lại nhìn chằm chằm Vân Âm.
Vân Âm sắc mặt lạnh lùng: "À?"
"Đi thôi."
Trần Nặc tiến lên đỡ lấy bả vai Vân Âm, nhìn trái phải không có người, trong nháy mắt hai người biến mất tại chỗ.
Một giây sau, hai người đã trở về căn nhà cũ của Lỗi ca.
"Sao lại đổi ý?" Vân Âm cười lạnh nhìn về phía Trần Nặc.
Trần Nặc không nói lời nào.
Đổi ý?
Hắn ta đã đổi ý!
Chẳng lẽ lại nói cho Lộc Tế Tế… Cơ thể của ngươi thực ra thuộc về người khác?
Ngươi hẳn đã chết vào năm 1982 sao?
Đó là người phụ nữ của mình, nhưng cũng là mẹ của con mình!
Mình có thể làm chuyện tàn nhẫn như vậy với cô ấy sao?
Vân Âm nhìn chằm chằm Trần Nặc, sự lạnh lùng trên mặt từng chút từng chút biến mất, thay vào đó là nụ cười.
Đầy những nụ cười mỉa mai lại tức giận!
"Ta hiểu suy nghĩ của ngươi." Vân Âm cười bi thương.
"Ngươi, hiểu cái gì." Trần Nặc cúi đầu hàm hồ nói, tựa hồ không dám nhìn thẳng vào mắt Vân Âm.
"Ngươi sợ Lộc Tế Tế nhà ngươi biết chân tướng, tâm tình sẽ sụp đổ.
Ta nói đúng không? Sợ cô ta biết được mình cướp thân thể người khác rồi sống đến hôm nay? Sợ cô ta biết được mình thật ra đã chết?
Còn có… Ngươi mỗi thời mỗi khắc đều nghĩ làm thế nào để cho ý thức của Tôn Khả Khả trở về…"
Giọng nói của Vân Âm lạnh lùng mà hùng hổ bức người!
Cô hung hăng nhìn chằm chằm Trần Nặc: "Trần Nặc tiên sinh, ngươi thật đúng là một người đàn ông rất tốt với người bên cạnh!
Ngươi lo lắng rằng Lộc Tế Tế sẽ bị ảnh hưởng bởi sự thật của vấn đề này.
Ngươi tâm tâm niệm niệm muốn 'hồi sinh' cho cô gái tên Tôn Khả Khả kia.
Vậy ta có thể hỏi ngươi một chuyện được không?"
Trần Nặc hít sâu một hơi, lại dời ánh mắt đi: "Ngươi… Ngươi muốn hỏi gì?"
"Còn ta thì sao?"
Vân Âm cắn răng, gằn từng chữ nói: "Còn ta thì sao?
Ngươi chiếm lấy cơ thể của ta!
Sau đó, ngươi còn muốn hồi sinh Tôn Khả Khả.
Vậy sau khi hồi sinh thì sao?
Ta hẳn phải chết đúng không?
Vân Âm ta có cừu hạn gì với ngươi sao?
Ngươi đã chiếm lấy cơ thể của ta! Còn muốn tiêu diệt linh hồn ta?
Triệt để tiêu diệt ta, xóa bỏ ta!
Xin lỗi, Trần Nặc tiên sinh, chúng ta có thù hận gì sao?
Vân Âm ta, đã làm chuyện gì tổn thương tới ngươi sao?
Vì ngươi, vì mấy người phụ nữ của ngươi, cho nên Vân Âm ta, một người vô tội…
Chỉ có thể như vậy! Chỉ có thể! Chết đi! Phải không?"