Chương 1731
Thụ Tiên Sinh (3)
Vân âm mặc một chiếc áo len, buộc tóc đuôi ngựa, hai tay đút vào túi quần, đứng ở bên ngoài quán ăn.
Biểu tình Trần Nặc rất bất đắc dĩ đi theo phía sau.
Mắt thấy Vân Âm rốt cục dừng bước, Trần Nặc mới thở dài.
"Đã đi bộ chín mươi bảy phút rồi, đi đủ chưa?"
Vân Âm ngẩng đầu nhìn sắc trời, quay đầu nhìn thoáng qua Trần Nặc: "Đói bụng."
"Hả?"
"Đói."
Vân Âm nói xong, đưa tay chỉ vào quán nướng ven đường.
"Vậy thì ăn một chút, ta có tiền." Giọng Trần Nặc rất thoải mái.
"Thời gian hóng gió còn chưa hết sao?" Ngữ khí Vân Âm mang theo một tia đùa cợt.
Trần Nặc có chút do dự, thở dài: "Được rồi, cách làm của ta lúc trước quả thật có chút không công bằng với ngươi. Ngươi không phải là tù nhân, ngươi không cần phải bị ta giam giữ.
Vậy nên, bắt đầu từ hôm nay, miễn là ngươi không gây ra rắc rối. Ta sẽ không hạn chế quá nhiều tự do của ngươi.
Thỏa thuận có được không?"
Vân Âm nhìn Trần Nặc một cái, không để ý tới đề nghị của hắn, chậm rãi đi vào phạm vi quán ăn ngoài trời, sau đó tìm một cái bàn trống, ngồi xuống.
Trần Nặc cười khổ, đi theo ngồi xuống.
…
"Là Trần Nặc. Và… Cô gái kia…"
"Tôn Khả Khả." Satoshi Saijo cười khổ: "Ngoại trừ vị đại ma vương kia ra, đây là cô gái gần chạm vào trái tim hắn nhất."
Sắc mặt Tiểu Vũ không cho là đúng, không tiếng động phun ra hai chữ.
Tên cặn bã!
Satoshi Saijo không để ý Tiểu Vũ chửi bới —— cô có lẽ nhận ra, nhưng không có biểu hiện gì.
Chỉ là toàn bộ tinh thần đều đặt ở việc len lén quan sát Trần Nặc cùng Tôn Khả Khả ở xa xa.
Sắc mặt Satoshi Saijo có chút tò mò.
Trần Nặc… Sao lại đến với Tôn Khả Khả?
Nghe nói hiện tại hắn đã bảo trì khoảng cách với Tôn Khả Khả.
Vậy là?
Quả nhiên là cặn bã nam?!
Nhưng rất nhanh, ánh mắt Satoshi Saijo biến đổi!
…
Bên kia, ngay bên cạnh bàn Trần Nặc kia, một bàn thực khách đại khái đã ăn xong liền đứng dậy trả tiền rồi rời đi, trong đó có một thực khách nam, có thể đã uống hơi quá chén, lúc đứng dậy, thân hình có chút lảo đảo, mắt thấy sắp đụng phải lưng Tôn Khả Khả.
Mà ngay dưới ánh mắt chăm chú của Satoshi Saijo, "Tôn Khả Khả" cũng không quay đầu lại, tựa hồ cực kỳ nhạy bén nhận ra.
Tuy cô đang ngồi, mông không nhúc nhích, nhưng dưới chân lại dời sang bên trái nửa bước, hơi nghiêng người, sau đó tay trái nhẹ nhàng ấn lên mặt bàn.
Cả người vô thanh vô tức dời đi khoảng cách nửa mét.
Thực khách say rượu kia, vừa vặn lướt qua, không đụng phải cô ấy!
Ánh mắt Satoshi Saijo thoáng cái liền lộ ra một chút tinh quang!
Đây cũng không phải chuyện Tôn Khả có thể làm được!
Hành động rất nhỏ vừa rồi, lực lượng điều động rất nhỏ.
Nhưng… Loại phản ứng nhạy bén này, loại khống chế lực lượng cực kỳ tinh vi này.
Cũng không phải là thứ mà Tôn Khả có khả năng làm được!
Lão luyện, phản ứng nhanh nhẹn, không có dấu vết, tự nhiên, vô thanh vô tức…
Satoshi Saijo lấy mình làm vật tham chiếu để so sánh…
Chỉ có người có kinh nghiệm chiến đấu, mới có thể trong khoảnh khắc kia đưa ra phản ứng tinh vi như vậy!
Tôn Khả Khả?
Em gái nhu nhược kia, cho dù có được thực lực cấp bậc Kẻ Phá Hoại, cô ấy cũng không thể phản ứng được như vậy!
Ánh mắt Satoshi Saijo thoáng cái liền trợn tròn!
Và rồi…
"Tố chất rất tốt, đúng không?"
Ở bên cạnh cô, có một thanh âm nhẹ nhàng rơi vào trong tai Satoshi Saijo.
Satoshi Saijo theo bản năng vừa muốn trả lời, nhưng lập tức, toàn thân cứng ngắc!
Âm thanh này, không phải Tiểu Vũ!
Toàn thân Satoshi Saijo cứng ngắc, ước chừng một giây sau, lực lượng mới một lần nữa trở lại thân thể cô.
Cô quay cổ lại từng chút một, quay đầu lại từng chút một.
Mà lúc này, Tiểu Vũ mới kinh hô một tiếng: "A! ! Ngươi!!!."
Ngay bên cạnh bàn của hai cô nương, trên một cái ghế trống rỗng, không biết từ lúc nào, đã có một người đàn ông ngồi xuống.
Có vẻ là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi.
Một khuôn mặt của người Trung Quốc.
Satoshi Saijo cảm giác được mình tựa như một con mèo toàn thân đều xù lông, thật vất vả mới ngăn được cảm giác áp bách mãnh liệt trong nội tâm mình, để cho hô hấp của mình miễn cưỡng bình ổn một chút, cô lập tức dời đi, nắm lấy tay Tiểu Vũ.
Mà Tiểu Vũ, nhìn chằm chằm khuôn mặt người này, sắc mặt càng ngày càng sợ hãi!
"Tiểu cô nương, đã vài ngày không gặp a."
Người trung niên nhìn thoáng qua Tiểu Vũ, liền dời ánh mắt, rơi vào trên mặt Satoshi Saijo: "Ngươi cũng vậy, có vài ngày không gặp."
Satoshi Saijo dùng nghị lực tuyệt đại, mới cưỡng ép ngăn chặn lực lượng ba động của mình —— phảng phất như khi ngồi bên cạnh người đàn ông này, thân thể của hắn mang theo một loại trường lực vô hình, khiến cho lực lượng lưu động của mình, đều không tự chủ được mà dao động mãnh liệt.
Ngay cả tần suất hô hấp tựa như cũng bị thay đổi.
"Xin lỗi, ta không muốn thương tổn tới ngươi, cũng không muốn dọa ngươi." Người đàn ông trung niên mỉm cười: "Tuy nhiên, ta phải bố trí một trường lực vô hình, để cho cái tên bên kia không thể phát hiện ra ta.
Mà ngươi vừa rồi đang ở trong lực trường của ta."
Người đàn ông trung niên suy nghĩ một chút, mỉm cười, đưa tay vỗ lên vai Satoshi Saijo một cái: "Hiện tại… Ngươi đã thoải mái hơn sao?"
"… Hô!!"
Satoshi Saijo dùng sức thở ra một hơi, rốt cục cảm thấy hô hấp thuận lợi hơn rất nhiều.
Tiểu Vũ cơ hồ bị dọa choáng váng, nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên trước mắt: "Ngươi, ngươi, ngươi…"
"Không cần sợ hãi như vậy, ta không phải tới tìm các ngươi gây phiền toái."
Người đàn ông trung niên mỉm cười, ánh mắt lại dừng trên người Trần Nặc và Vân Âm cách đó không xa.
Hắn cầm một chai rượu vang trên bàn rồi mở nó ra và uống một ngụm.
Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm xa xa, trong miệng thấp giọng nói: "Kỳ thật ta cũng không thích đi xa —— chạy xa như vậy, rất phiền toái a.
Nhưng ta phải đến.
Nói xong, trong ánh mắt người đàn ông trung niên cũng lộ ra một tia nghi hoặc.
"Đổi lại là ngươi, cũng sẽ cảm thấy kỳ quái đúng không?
Theo lý thuyết, ta chỉ có một người được chọn trên thế giới này, và ta cũng biết rõ ta đã biến vô ấy thành người được chọn của mình như thế nò…
Nhưng vấn đề là…
Hiện tại, đột nhiên có thêm một người được chọn khác.
Khí tức của cô ấy, lực lượng dao động của cô ấy, đều có sự ràng buộc sâu sắc với ta ở cấp bậc sinh mệnh!
Nhưng ta lại không biết cô gái này.
Ngươi nói, có lạ không?"
Nói xong, hắn thu hồi ánh mắt đánh giá Trần Nặc, nhìn thoáng qua Satoshi Saijo.
"Hài tử, tại sao ngươi lại nhìn ta bằng ánh mắt cổ quái như vậy?
Cách đây không lâu, chúng ta mới vừa mới gặp qua mới đúng.
Nhưng bây giờ ngươi nhìn ta như thể lần đầu tiên nhìn thấy ta."
Satoshi Saijo không nói lời nào, lại vụng trộm nhìn Tiểu Vũ.
Sắc mặt Tiểu Vũ tái nhợt: "Hắn, hắn… Lần đó, ta nghe, nghe bọn Trần Nặc nói chuyện, đều, đều gọi hắn, gọi hắn… Cái gì, thứ tư, thứ tư cái gì…"
Người đàn ông trung niên nhướng mày cười.
"Như vậy đi, các ngươi có thể gọi ta là Lôi Điện Tướng Quân. Có thể gọi ta là Chloe… Tất nhiên, cả hai đều là tên giả, thân phận giả. Bản thân ta không thích hai cái tên này.
Tất nhiên, Trần Nặc gọi ta là gì nhỉ? Hạt giống thứ tư? Cái tên này cũng rất khó nghe.
Không bằng, các ngươi gọi ta là… Thụ tiên sinh.
Phải, là Thụ.
Đây là cái tên đầu tiên mà ta sử dụng.