Chương 1730
Thụ Tiên Sinh (2)
Tiểu Vũ yên lặng nhìn Satoshi Saijo —— ánh mắt của cô gái này, biểu tình trên mặt cô gái này, bộ dáng đều rất bình tĩnh.
Thật lâu sau, Tiểu Vũ nhịn không được hỏi một câu: "Ngươi… Ngươi đã bỏ cuộc rồi sao?"
Satoshi Saijo nhíu mày.
Tiểu Vũ vội vàng lùi về phía sau một chút: "Xin lỗi, ta không nên hỏi ngươi loại vấn đề này. "
"Hỏi cũng không sao." Satoshi Saijo thấp giọng nói: "Bỏ cuộc sao…?
Thiếu nữ kiếm đạo ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Mặt trời đã hoàn toàn lặn, phía bên kia bầu trời, mặt trăng cũng dần dần lộ nét.
"Bỏ đi… Ta không biết."
Thật sự không biết rõ.
Thời điểm ra khỏi "thế giới ký ức" trở về thành Kim Lăng lần trước, Tiểu Vũ đến cửa chào hỏi, nói ra những bí mật xấu hổ kia.
Tất nhiên, những bí mật đó chỉ để chứng minh độ tin cậy trong lời của cô.
Mà những thứ mà cô nói ra phía sau, mới khiến cho Satoshi Saijo thật sự bị chấn động.
Mình…
Cùng Trần Nặc, cùng hắn…
Tồn tại sự ràng buộc mà chính mình cũng không biết sao?
Kiếp trước?
Thế giới song song?
Một nhân cách khác của chính mình?
Cho nên, từ trước đến nay, Shuu đối xử tốt với mình, đến Tokyo cứu mình… Tất cả mọi thứ …
Đều là Shuu đã lên kế hoạch trước, đến cứu rỗi mình?
À, không riêng gì chính mình.
Lý Dĩnh Uyển, Nivel, bọn họ đều là như vậy?
Từ lâu trước khi mình quen biết Shuu… Shuu đã quen biết một "mình" khác.
Từ sau lần Tiểu Vũ đến nói chuyện, nội dung cô ấy nói ra, Satoshi Saijo nhạy cảm nhận ra mấy tin tức tiềm ẩn.
Có lẽ ở kiếp trước, có lẽ là một kiếp khác của mình… Tóm lại, chính mình, cũng đã khổ luyến Trần Nặc nhiều năm.
Nhưng!
Không có kết quả!
Một mình khác… Chuẩn xác mà nói, là tổ ba người khác, ở kiếp khác, đều cùng bộ dáng này.
Hơn nữa, bọn họ cũng đã làm bạn với Trần Nặc rất nhiều năm, cũng vì Trần Nặc mà cống hiến rất nhiều.
Nhưng vẫn, không có kết quả!
Cuộc nói chuyện lần đó rất đáng sợ và xấu hổ…
Nhưng, đa phần là, rất sốc!
Mấy ngày nay, Satoshi Saijo suy nghĩ rất nhiều, đồng thời cô cũng biết, Lý Dĩnh Uyển cùng Nivel, khẳng định cũng suy nghĩ rất nhiều rất nhiều.
Chẳng qua hai nha đầu kia, ngoài mặt như đang đấu võ mồm, chỉ sợ trong lòng cũng đều có quyết định cùng chủ ý của mình.
Satoshi Saijo rất hiểu Trần Nặc —— ít nhất chính cô cũng nghĩ như vậy.
Từ khi Trần Nặc tìm Nữ Hoàng Tinh Không trở về, từ sau khi Trần Nặc có một đứa con gái…
Trần Nặc đang ở trong mối quan hệ xa cách với tổ ba người.
Hắn đã sử dụng cách im lặng này để thể hiện thái độ của mình.
Thậm chí ngay cả Tôn Khả Khả mà hắn cũng rời xa.
Mặc dù cùng một thành phố.
Nhưng mình bây giờ, ngay cả cơ hội gặp Trần Nặc một lần cũng rất ít. Hắn ta thậm chí còn không đi học.
"Ta sẽ trở về Tokyo trong ba ngày tới." Giọng điệu Satoshi Saijo rất nghiêm túc: "Cho nên, Tiểu Vũ, hôm nay coi như ta và ngươi làm bữa tiệc chia tay đi."
"… Ah, chuyện này, vậy, vậy hôm nay ta mời."
Tiểu Vũ vội vàng móc ví ra.
Ví rất tinh tế, có vẻ như có rất nhiều tiền bên trong.
Satoshi Saijo không khách khí với Tiểu Vũ ——nhà nha đầu này xem như rất có tiền, tiền tiêu vặt cũng không ít.
"Là bạn bè, ta thực sự rất ngưỡng mộ ngươi. Giữa ngươi và Đại Chí Quân, tình cảm rất tốt đẹp, hơn nữa Đại Chí cũng rất thích ngươi —— thật khiến cho người ta hâm mộ a!"
Satoshi Saijo uống xong chai bia thứ ba, ánh mắt đã có chút say.
"Như vậy, sau khi ngươi trở về Tokyo, ngươi dự định trở về học tập sao?" Tiểu Vũ cũng có chút thương hại với em gái Nhật Bản trước mặt này.
"Học? Không, không." Satoshi Saijo ngược lại rất rõ ràng: "Người như ta, chú định không thể sống một cuộc sống như người bình thường.
Người có năng lực chính là người có năng lực, không có khả năng lại trải qua cuộc sống của người bình thường. Học hành, làm thêm… Những thứ này chắc chắn sẽ càng ngày càng rời xa chúng ta.
Vậy nên, … Ta có thể sẽ đi tìm một hướng đi."
"Hướng đi?"
"Ừm, không thể làm người yêu. Nhưng, có lẽ ngươi có thể làm một người bạn đồng hành suốt đời." Trong miệng Satoshi Saijo lẩm bẩm một câu.
Chẳng qua những lời này, cô nói rất rõ ràng, nhưng Tiểu Vũ lại không nghe hiểu rõ.
"Thực lực của ta hiện tại vẫn còn quá yếu.
Nhỏ yếu đến mức, ngay cả tư cách đứng ở bên cạnh hắn, cùng hắn sóng vai tác chiến cũng không có.
Cho dù đó là lúc còn ở Tokyo, hay là lúc ở trong không gian thế giới kỳ lạ ở thành phố Kim Lăng. Dựa theo cách nói của ngươi, lần trải nghiệm đó, chúng ta đều không thể đối đầu trực diện, việc lớn nhất có thể làm chỉ là một ít nhiệm vụ kiềm chế.
Hơn nữa ngay cả như cũng rất miễn cưỡng.
Ta đã suy nghĩ… Cô ấy cường đại như vậy… Cho nên mới có tư cách đứng ở bên cạnh hắn đi.
Shuu hắn, không phải là phàm nhân, nếu ta chỉ là một phàm nhân, vậy đời này, chỉ có thể dần dần xa cách với hắn."
Tiểu Vũ mở to hai mắt.
Phàm nhân sao?
Không phải là người trần thế?
Chuyện này a? Cô ấy muốn làm gì?
Tựa như đọc được nghi hoặc trong ánh mắt Tiểu Vũ, Satoshi Saijo cười cười.
"Ta muốn trở thành một người cộng sự đủ tư cách của hắn - một cộng sự cường đại, có thể đẻer cho hắn dựa vào. Chứ không phải cái loại, một khi gặp phải chuyện, cũng chỉ có thể trở thành sự tồn tại liên lụy tới hắn a."
Tiểu Vũ dùng sức mím môi.
Cô gái này…
Hình như đọc quá nhiều truyện tranh rồi!
Lấy đâu ra ý nghĩ trung nhị như vậy.
Suy nghĩ một chút, chung quy vẫn là không kiềm chế được cảm giác chính nghĩa trong lòng, Tiểu Vũ hít sâu một hơi: "Có lẽ những lời này của ta có chút dư thừa, nhưng mà ta cảm thấy…"
Bỗng nhiên, không đợi cô ấy nói xong, ánh mắt Satoshi Saijo biến đổi, đưa tay kéo tay Tiểu Vũ, dùng sức ấn một cái.
"Suỵt! Nhìn kìa!"
Hai em gái đồng thời nhìn về phía quán ăn ngoài trời này…
…