Chương 1749
Chuyện Cũ Của Thanh Vân (2)
Sơn cốc này rõ ràng từng có đạo giáo trước đây, chỉ là đã trở nên hoang phế, đất vàng đã bị cỏ dại che dấu.
Một bụi cây gai góc đầy sức sống nằm ngang trước mặt.
Vân Âm đứng ở ngoài sơn cốc, lại nhẹ nhàng thở dài, nhìn lên bầu trời, nheo mắt lại, dưới bầu trời đầy sao, bỗng nhiên giơ hai tay lên, khoa tay múa chân làm mấy thủ thế kỳ quái, trong miệng đọc vài câu gì đó…
Bỗng nhiên, giữa hai hàng lông mày của cô ẩn nhiên có một cỗ thanh khí lưu động, trong tầm nhìn, trong phiến rừng gai này, bụi gai chậm rãi tự động tách ra, nhường ra cho một con đường đá đổ nát.
Chỉ là phiến đá đã đầu vết đứt gãy.
Vân Âm từng bước từng bước đi qua, sỏi đá dưới chân lăn lộn, trong con ngươi cô mang theo một tia ưu thương nhàn nhạt, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước.
Xuyên qua rừng gai, sau khi vòng qua mấy gốc đại thụ, một đại trạch viện cổ kính đột nhiên hiện ra trước mắt!
Chỉ là trên tường loang lổ đã bị dây leo bao phủ, đại môn vốn được sơn đỏ cũng đã sớm nhìn không rõ màu sắc, ngay cả ô cửa cùng xà ngang cửa cũng đều vì mưa dầm thấm nước quanh năm, đổ nát hơn phân nửa.
Đứng ở trước đại môn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve một cái cọc ngựa ven đường, Vân Âm rũ mi, ánh mắt lại dán chặt vào nửa tấm biển đồng rơi trên mặt đất bên cạnh đại môn sụp đổ,!
Nó đã rỉ sét và gần mục nát, nhưng mơ hồ có thể nhận ra được hai chữ "Thanh Vân" vốn có.
"Ngươi… Ở đây… Có phải là nhà của ngươi không?" Cô đột nhiên thì thầm một câu.
Sau đó, Vân Âm biến sắc, lạnh lùng hừ một tiếng: "Câm miệng, không liên quan đến chuyện của ngươi. "
Im lặng một lúc, cô thở dài, thấp giọng nói: "Ngươi hứa với ta sẽ không làm tổn thương người khác, ta sẽ không làm phiền ngươi."
"Hừ…" Vân Âm cười lạnh: "Đợi ta tìm được phương pháp, ngươi liền không có tư cách điều khiến ta."
Nói xong, cô tung người nhảy lên, từ ngoài cửa căn nhà sụp đổ nhảy vào.
…
Bên trong, rõ ràng là một khoảng sân rộng, ba lối vào và ba lối ra.
Mặc dù đã trở nên rách nát, nhiều nơi đã bị sập.
Nhưng nhìn ra được, thời điểm được xây dựng lúc trước, nhất định rất khí thế hào hùng.
Đầu tiên tiến vào trong sân, hai bên là dãy sương phòng, giữa sân trống rỗng, phiến đá xanh trên mặt đất được bố trí dựa theo đồ họa bát quái.
Bên cạnh còn có giá đựng binh khí luyện công làm bằng đồng.
Nơi này rõ ràng chính là một sân tập.
Trong sảnh chính đại điện trước mặt cũng trống rống không có gì, trên cột trụ hai bên đều phủ đầy dây leo.
Vân Âm sải bước đi tới, ở trên cột trụ bên trái, cô gạt dây leo sang một bên rồi chạm vào, sau đó sờ được dấu vết chạm khắc.
Ánh mắt nhìn khoảng sân đổ nát này, trong đầu phảng phất nhớ tới năm xưa, một nữ hài nhỏ tuổi hi hi ha ha chạy chơi ở chỗ này, sau đó len lén đứng ở trước cột khoa tay múa chân của mình, lại dùng tiểu đao khắc lên.
Còn nhớ rõ, người cha vẫn luôn nghiêm mặt kia, hai tay chắp sau lưng, bộ dáng nghiêm khắc đứng ở trước mặt mình, dạy mình học thuộc lòng…
Và sau đó…
Mọi thứ đã thay đổi.
Sau khi phụ thân chết, mình đã bị trông chừng ở hậu viện, chưa bao giờ được phép đến sân tập ở tiền viện để chơi đùa nữa.
Sư huynh sư tỷ trước kia thân thiết với mình, sau này nhìn thấy mình đều trốn đi.
Từ hành lang bên cạnh chính sảnh, xuyên qua một cánh cửa, liền đi tới tầng thứ hai.
Sau đó, Vân Âm đứng ở bên trái khoảng sân ở tầng thứ hai, nhìn cảnh tượng trước mặt, đứng sừng sững ở đó, lại không nhúc nhích…
Trước mặt, là một đống đổ nát!
Cột trụ cháy đen tàn phá, hiển nhiên là dấu vết còn sót lại sau khi bị thiêu cháy.
Trên mặt đất là gạch gỗ vỡ vụn, đã nhìn không ra được màu sắc vốn có, chung quanh toàn là cỏ dại mọc um tùm!
Vân Âm đứng ở chỗ này, nhìn chằm chằm đống đổ nát này, nhìn chừng mười phút, mới chậm rãi hít sâu một hơi.
Bỗng nhiên, cô nhẹ nhàng mở miệng, hỏi một câu.
"Nơi này, tòa kiến trúc lúc đầu đâu?"
Lời nói của cô rất nhẹ, nhưng trong giọng nói, tựa hồ đang cố gắng đè nén tức giận.
Trong sân, ngay phía sau Vân Âm, một thanh âm chậm rãi trả lời.
"Ngươi đang hỏi tàng thư lâu sao? Nó đã bị đốt cháy từ lâu."
Khoảng cách hơn mười bước phía sau Vân Âm, vộ Ngô Thao Thao, người phụ nữ trung niên kia, một thân váy ngắn đang đứng ở đó.
Hai tay buông xuống, nhưng trong tay phải, lại cầm theo một cây roi!
Vân Âm chậm rãi xoay người lại, liếc mắt nhìn người phụ nữ trung niên một cái, ánh mắt rơi vào trên roi trong tay đối phương, thoáng dừng một chút, sau đó lắc đầu: "Khốn Tiên Tác của ngươi là một món hàng tây bắc, giả."
Người phụ nữ trung niên không nói lời nào, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
Một lúc lâu sau, cô chua chát nói: "Ngươi… Làm sao ngươi biết?"
Vân Âm nhẹ nhàng cười: "Khốn Tiên Tác thật, năm đó đã bị ta tự tay xé nát."
Người phụ nữ trung niên gật đầu: "Ừm… Dựa theo truyền thuyết cổ xưa trong môn phái, mấy trăm năm trước, Khốn Tiên Tác do chưởng môn lúc đó trưởng quản, sau đó lại gặp đại họa, chưởng môn chết, Khốn Tiên Tác cũng bị cường địch hủy diệt.
Khốn Tiên Tác này của ta, là do ta căn cứ vào điển tịch trong môn phái, sau này tự mình làm một cái.
Chỉ là ta học nghệ không tinh, hiện giờ có rất nhiều tài liệu trân quý cũng không tìm được, cho nên, cái này của ta tất nhiên không bằng cái kia trong môn phái."
Vân Âm gật gật đầu: "Ngươi dùng gân trâu thay cho gân giao long, chất liệu kém hơn không chỉ một phẩm cấp. Còn có thuật pháp bổ sung, cũng không đủ."
Người phụ nữ trung niên trợn trắng mắt: "Trước không đề cập đến thuật pháp. Cái ngươi nói là gân cá sấu… Ta đi đâu để tìm được chứ? Hiện tại giết cá sấu là bất hợp pháp, ngươi có biết không?
Hơn nữa, cho dù có địa phương nuôi nhốt cá sấu, loại cá sấu này, thân thể mềm nhũn, gân mạch không vững chắc, có giết cũng không dùng được, còn không bằng gân bò.