Chương 1748
Chuyện Cũ Của Thanh Vân (1)
Phía sau sườn dốc Thập Tự.
Đại trạch của Thanh Vân Môn nằm ở trên một con dốc nhỏ trước núi.
Đây là do Ngô Thao Thao sửa chửa mười năm trước, về phần lai lịch tài chính… Đại khái ngẫm lại một chút về hành vi của gã này lúc mới gặp Trần Nặc là có thể đoán được.
Chỉ là, đây cũng không phải là nhà cũ thật sự của Thanh Vân môn.
Ngôi nhà này, vốn là một ngôi đền bị hỏng. Cũng không được đăng ký chính thức, là loại miếu hoang thường thấy trong các vùng nông thôn, cũng không biết có giá bao nhiêu.
Lai lịch không thể kiểm tra.
Về sau liền trở thành nơi dân chúng gần đó tế bái —— hương khói sao, tất nhiên không phải loại tốt gì.
Dân làng rất thực tế, ở nhiều nơi trong đất nước Trung Quốc, việc thờ bái tổ tiên là được ưu tiên hàng đầu, nhất là ở nông thôn, dòng tộc thường có từ đường riềng để cúng bái tổ tiên nhà mình.
Loại miếu hoang này, chỉ thỉnh thoảng có nhà nào có hứng thì mới đến đốt giấy vàng ước nguyện gì đó.
Loại miếu hoang không hương không khói này, chỉ dựa vào thôn dân tiếp tế, mới miễn cưỡng duy trì, chỉ là tiền thì tuyệt không có.
Ngay cả sơn môn cũng rách nát, tượng vàng Phật tổ đúc cũng không có, tượng Phật được làm bằng bùn, đều đã sụp đổ hơn phân nửa.
Hai gian nhà ngói đã xây từ mấy chục năm trước, nghe nói do một ông chủ phát tài về quê, vì làm việc thiện mới quyên góp tiền xây dựng nên.
Sau mấy chục năm, nó đã trở thành một ngôi miếu hỏng.
Lúc trước trong miếu còn có hai hòa thượng, một già một nhỏ, già là lão tăng trong thôn đều biết, còn đứa nhỏ là do lão tăng mang về sau một ngày đi xa, nói là đứa nhỏ nhà họ hàng, bởi vì trong nhà gặp nạn không còn người lớn nên mới mang về nhận nuôi —— thôn phụ trong thôn đồn thổi, nói rằng đây là con hoang của lão hòa thượng ở bên ngoài.
Đương nhiên loại tin đồn này, cũng không có chứng cứ xác thực.
Mười năm trước, Ngô Thao Thao ra ngoài kiếm tiền rồi trở về, liền quyết định xây dựng lại Thanh Vân Môn, cũng không biết dùng cách nào, dây dưa với lão hòa thượng trong miếu hoang này hai tháng, rốt cục thuyết phục được lão hòa thượng, nhường lại cái miếu này.
Đất đã được ủy ban thôn làm thủ tục, bao luôn cả sườn đồi này.
Lão hòa thượng liền mang theo tiểu hòa thượng trực tiếp chuyển đi —— lúc chuyển đi cũng không mang theo cái gì, chỉ mang theo hai cái bọc đồ, cũng không biết đã đi đâu.
Nhưng sau đó trong thôn có người nói, từng gặp qua tiểu hòa thượng kia trong huyện thành —— đã không còn là hòa thượng, thuê một quầy hàng bán hoa quả ở trong chợ.
Hai gian nhà ngói đổ nát của miếu hoang đã khiến Ngô Thao Thao dùng máy kéo san bằng.
Sau đó liền bắt tay vào công cuộc cải tạo quy mô lớn, dùng hơn nửa năm thời gian xây một đại viện.
Bức tường gạch đỏ, mái ngói xanh. Xi măng Hoàng Sa được vận chuyển từ thị trấn về.
Lúc ấy mọi người trong thôn đều tò mò, cho rằng Ngô Thao Thao này chạy khắp nơi bên ngoài, sợ là đã phát tài, trở về làm ông chủ tự mình sửa sang lại đại trạch.
Không nghĩ tới, sau khi cải tạo lại sân, Ngô Thao Thao treo một tấm biển [Thanh Vân Môn] ở trên sơn môn, biến nơi này thành hội nghiên cứu gì đó —— dân làng cũng không hiểu cái gì gọi là hội nghiên cứu. Đều nói Ngô Thao Thao này khai sơn lập phái tại nơi này.
Chỉ có những người già trong thôn, khi nhìn thấy ba chữ "Thanh Vân Môn", sắc mặt liền trở nên phức tạp từ xa quan sát vài lần, sau đó lẩm bẩm rời đi.
Sau đó, tiếng đồn lan rộng trong thôn.
Thanh Vân môn này, là nơi vốn đã có từ thời cổ xưa.
Chỉ là sau đóm trước khi thành lập Cộng Hòa Nhân dân Trung Hoa, đã bị thiêu cháy trong chiến loạn.
Vốn dĩ tổ trạch của môn phái này ở phía sau một sườn núi.
Sau khi bị chiến hỏa thiêu rụi, đã trở thành một đống đổ nát.
Sau nàu, người dân nào trong làng sửa nhà cửa, chuồng lợn gì đó, sẽ đến đống đổ nát phía sau núi nhặt gạch.
Thấy được gạch đá có thể dùng, đều vội vàng chạy tới kéo đi.
Vì thế, cứ người này nhặt người kia nhặt như vậy, dần dần, ngay cả đống đổ nát cũng không thấy đâu.
Nghe nói ngôi trường tiểu học trong thôn, những dải đá xanh lót nền móng năm đó, đều là thứ được nhặt về từ trong đống đổ nát.
Không ai biết được, Thanh Vân Môn đã chặt đứt năm hương khói mấy chục, lại được Ngô Thao Thao này xây dựng lại.
Lúc đầu, những thanh niên trong thôn còn cảm thấy mới mẻ —— có người xem tiểu thuyết võ hiệp còn tưởng rằng đây là một trò đùa. Sau khi treo tấm biển trên sơn môn, còn có thanh niên trong thôn đọc tiểu thuyết võ hiệp tới mức tẩu hỏa nhập ma, chạy tới Thanh Vân môn muốn bái sư học nghệ.
Còn có người học theo trong sách, liền quỳ gối trước sơn môn, sau đó bị người lớn trong nhà dùng đế giày quất mặt mũi bầm dập rồi kéo về nhà.
Về sau, người trong thôn khi nhìn thấy cả nhà Ngô Thao Thao cũng đều không có sắc mặt tốt, người già đều nói Ngô Thao Thao không làm việc đàng hoàng, trong nhà có chút tiền, sớm muộn gì cũng bại sạch.
Vốn dĩ mấy thanh niên trong thôn còn tưởng rằng Ngô Thao Thao có bản lĩnh thần công gì, cũng rất tò mò về Ngô Thao Thao.
Sau đó có một lần, Ngô Thao Thao ngồi xe lừa lên trấn làm việc, kết quả con lừa phát dục, Ngô Thao Thao còn bị con lừa đá một cước bị thương, đi khập khiễng hơn một tháng.
Vậy nên, mấy thanh niên liền thất vọng.
Nào có cao thủ võ lâm nào bị lừa đá gãy chân chứ?
Sau đó, phát hiện ra Ngô Thao Thao không giỏi đánh nhau, nhưng hắn ta lại biết tính quẻ và coi phong thủy.
Vì thế mọi người liền xem mấy người trong Thanh Vân Môn này là những chuyên gia phong thủy.
Mà lão bà của Ngô Thao Thao kia, một nữ đồ tể nổi danh mười dặm tám trấn, giết lợn không chớp mắt, rất có hung danh, khí lực cũng lớn, trái phải không ai dám chọc vào.
Hơn nữa, người phụ nữ này giết lợn không lấy tiền! Nhiều nhất chỉ là sau khi giết heo, lấy một phần trở về xem như thù lao.
Dần dần, bọn họ có thể sống hòa thuận với người trong thôn, mối quan hệ trở nên tốt hơn. Hơn nữa Ngô Thao Thao có chút bản lĩnh xem bói luận quẻ, ngược lại trở thành bán tiên nổi danh xa gần, dân làng ngẫu nhiên có đáng cưới hay đám ma gì đó, hoặc là cần di dời xây nhà, đều nguyện ý tìm đến vị bán tiên Thanh Vân Môn để tính toán ngày giờ.
…
Vân Âm lên dốc Thập Tự, cũng không có đi tới sơn môn Thanh Vân Môn, ngược lại vòng qua sườn núi, sau đó trực tiếp đi về phía sau núi.
Phía nam có rất nhiều vùng đồi núi, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy kiểu sườn đồi hoang vu này, mà khu vực này, núi liền núi, tuy cũng không cao, nhưng bởi vì nối liền nhàu, thoạt nhìn khá là khí thể.
Nếu là mùa hè, những ngọn núi xanh tươi trải dài hơn mười dặm, trông khá hùng vĩ.
Vân Âm vào núi, một đường đi rất nhanh, đôi lúc dừng lại một chút để phân biệt phương vị, dọc theo đường núi đi vào trong núi.
Vòng qua rừng cây, vượt qua dòng suối, sau đó đi đến một sơn cốc.