Chương 1747
Ta Chỉ Quan Tâm (3)
Lộc Tế Tế híp mắt, cắt băng gạc trên vai Trần Nặc, nắn thẳng phần xương bả vai bị gãy của Trần Nặc, động tác này khiến Trần Nặc đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Thần sắc Lộc Tế Tế bình tĩnh, gật gật đầu: "Hiểu rồi, cho nên Tôn Khả hiện tại cũng không phải Tôn Khả Khả, mà là bị một người phụ nữ tên Vân Âm đoạt xá."
"Ừm." Trần Nặc gật đầu.
"Hơn nữa ngươi không hiểu rõ, vì sao một Vân Âm năm 1982 lại đột nhiên đoạt xá Tôn Khả Khả vào năm 2002."
"Ừm." Trần Nặc gật đầu.
"Chuyện này, so với chuyện lần trước nguoie bỗng nhiên biến thành… Trần Nặc kia, tình huống rất tương tự."
"Thật ra cũng bất đồng, dù sao tình huống của ta và Tôn Khả Khả khác nhau." Trần Nặc lắc đầu: "Hơn nữa…"
"Vậy ngươi lo lắng về điều gì? Ngươi lo lắng Tôn Khả Khả vẫn luôn biến thành Vân Âm không thể trở về?
Hay là, ngươi đã nghĩ ra được giải pháp? Làm thế nào để đổi linh hồn của Tôn Khả Khả trở lại?
Hay là, ngươi có cách để di chuyển linh hồn của Vân Âm đến một nơi khác?"
Trần Nặc lắc đầu: "Những vấn đề này ta không thể giải quyết được."
"Có một câu, thật ra Vân Âm kia không nói sai." Lộc Tế Tế thở dài, ngữ khí mang theo một tia bất đắc dĩ, nhìn về phía Trần Nặc: "Cô ấy nói… Chẳng lẽ cô ấy đáng chết sao? Những lời này, ta nghĩ cô ấy nói không sai."
Dừng một chút, Lộc Tế Tế chậm rãi nói: "Quả thật, đứng ở lập trường của chúng ta, muốn cứu Tôn Khả Khả, không sai.
Nhưng đứng ở lập trường của Vân Âm…
Cô ấy có đáng chết không?"
Trần Nặc không nói lời nào —— hắn không có cách nào phản bác lời này.
Lộc Tế Tế nhíu mày nói: "Như vậy có lẽ chúng ta có thể tìm được cơ thế vốn dĩ của Vân Âm kia sao?
Nếu có thể tìm thấy được… Có lẽ, có thể để cho linh hồn của Vân Âm này trở lại trong thân thể của chính cô ấy?"
Trần Nặc có chút phức tạp nhìn thoáng qua Lộc Tế Tế Tinh, sau đó ánh mắt né tránh: "… Uh… Cái này sao…"
…
Bờ bắc hồ Huyền Vũ.
Trong công viên bên hồ, Vân Âm ngồi dưới một cái cây, khoanh chân nhắm mắt lại.
Vốn dĩ một đường lặn xuống hồ đến đây, quần áo toàn thân ướt đẫm, sau khi vận chuyển thuật pháp Thanh Vân Môn, bên ngoài thân thể giống như có một cái máy sấy phát ra nhiệt lượng.
Chỉ hơn mười phút, quần áo cũng đã khô ráo.
Vân Âm đứng lên, thở ra một hơi, trên người có mấy vết thương vì đánh nhau với hai cô gái kia, nhưng không có gì đáng ngại.
Trong màn đêm, Vân Âm chậm rãi đi ra khỏi công viên, đứng ở ven đường nhìn biển báo trên đường.
Tấm bản đồ Kim Lăng thành mà cô xem mấy ngày trước đã sớm nằm trong lòng, dựa vào bản đồ trong ký ức, Vân Âm rất nhanh đã phân biệt được phương vị.
Bờ bắc hồ Huyền Vũ là đầu mối giao thông đường bộ của thành phố Kim Lăng.
Ga xe lửa, xe buýt đường dài, tất cả đều nằm ở đây.
Tất nhiên, ở những nơi như vậy, không thiếu những quái xế lớn nhỏ.
Tôn Khả Khả băng qua đường, đi bộ hơn mười phút, đi tới bến xe đường dài thành Kim Lăng, trực tiếp chắn một chiếc xe dừng ở ven đường.
"Muốn dùng xe sao? Cô bé đi đâu vậy?" Tài xế có chút bất ngờ—— nhìn cô gái trước mắt này, không giống như muốn đi xa, bên cạnh ngay cả hành lý hoặc ba lô cũng không mang theo.
"Đi Huệ Châu…" Vân Âm chậm rãi báo ra một địa chỉ.
Người lái xe mỉm cười: "Dốc chữ thập gì gì đó mà ngươi nói thì ta không biết, ta có thể chở ngươi đến thị trấn, sau đó hỏi địa chỉ địa phương, nhưng … Cần thêm một ít tiền."
"Tổng cộng bao nhiêu?" Vân Âm rất bình tĩnh hỏi.
"… 800."
Trong lòng tài xế tính toán số km đường đi, thử báo giá, lại bổ sung một câu: "Không bao gồm phí qua cầu a! Phí qua cầu phải tính khác!"
Vân Âm gật gật đầu, sờ sờ túi tiền.
Lấy ví ra, đếm đếm tiền rồi ném cho tài xế: "Lập tức xuất phát."
Tài xế mừng rỡ, sau khi tiếp nhận, tròng mắt đảo quanh, cười nói: "Cô bé, nếu ngươi không vội, chúng ta đợi thêm mười phút nữa được không? Trên xe ta còn có thể chở thêm hai người, ta xem có thể đi nhờ xe không… Dù sao cũng thuận đường, ta có thể chở thêm hai… Làm ăn cũng không dễ dàng a…"
Vân Âm lạnh lùng cướp tiền lại từ tay tài xế: "Vậy ta đi xe khác."
Nói xong quay đầu định rời đi, tài xế nhất thời sốt ruột, vội vàng ngăn lại: "Được rồi! Không chờ! Không thêm người khác, lên xe đi ngay! Được chứ?"
Mắt thấy Vân Âm lạnh lùng vòng qua hàng ghế sau trên xe, tài xế bĩu môi.
Cũng vì đang ở bến xe đường dài, nơi này có cảnh sát trực ban, mình không tiện xuống tay.
Chờ đến khi có người tới, thu tiền trước.
Sau đó lái xe ra khỏi thành, ở nơi tập trung của những quái xế ngoài thành, đến lúc đó mình dừng xe lại, muốn kéo thêm vài khách hàng, kiếm thêm chút tiền. Đến lúc đó, cho dù mình để cho cô ấy chờ một giờ hai tiếng…
Dù sao chỉ là một tiểu cô nương nhu nhược, còn có thể làm gì mình sao?
Ha ha!
…
Vài giờ sau.
Đã đến nửa đêm.
Ở cổng làng Thập Tự.
Một chiếc xe đường dài một đường lái tới nơi này, dừng lại ngay dưới sườn núi.
Cửa xe mở ra, tài xế kia, mặt mũi đã trở nên bầm dập, khập khiễng từ trong xe đi xuống, hai tay khách khí kéo cửa xe phía sau ra.
"Đến rồi! Xin mời xuống xe, xin mời, xin mờ, cẩn thận tránh va chạm,… Xin mời…"
Mắt thấy Vân Âm từ trong xe đi xuống, tài xế còn gật đầu khom lưng: "Cái kia, đã đến nơi rồi, ngài xem, ta… Ta có phải đã có thể…"
Vân Âm lại nhìn cũng không thèm nhìn tài xế này, tiện tay ném một xấp tiền giấy xuống đất, quay đầu đi về phía sườn núi!
Nửa đêm, dưới sườn núi, mơ hồ có thể nhìn thấy một dãy nhà trên sườn núi.
Còn có tòa sơn môn được xây dựng rất là hùng vĩ khí phái kia.
"Thanh Vân…"
Vân Âm thở dài.
…