Chương 1752
Con Người Ta… (2)
Trần Nặc không nói chuyện nữa.
Lộc Tế Tế thấp giọng nói: "Chẳng lẽ là bởi vì người xảy ra chuyện là Tôn Khả Khả, cho nên ngươi cảm thấy ta sẽ mất hứng, mới len lén gạt ta?
Ngươi cảm thấy, Lộc Tế Tế ta là người hẹp hòi như vậy sao?
Lúc trước Tôn Khả Khả luôn một lòng với ngươi, ngươi xảy ra chuyện, cô ấy hận không thể lấy mạng ra trao đổi an nguy của ngươi. Trong khoảng thời gian ngươi mất tích ở Nam Cực, ta nhìn thấy bộ dáng của cô ấy, ngay cả ta cũng đau lòng —— ta là phụ nữ, ta có lòng ghen tị, nhưng ta không phải là người không biết điều!
Cô ấy gặp tai nạn, ngươi đi cứu cô ấy, giúp đỡ cô ấy, ngươi nghĩ ta sẽ cản trở ngươi sao? Ta sẽ giận ngươi vì chuyện này sao?
Đây là suy nghĩ của ngươi về ta sao?"
Trần Nặc mím môi, thấp giọng nói: "Thật ra ta… Thật ra không phải là vì lý do này. Ta có lý do khác không thể nói với ngươi. Không phải vì Tôn Khả Khả"
"Vậy là bởi vì ngươi?" Lộc Tế Tế hít sâu một hơi, giọng nói đều trở nên có chút run rẩy, thấp giọng nói: "Nếu ngươi bỗng nhiên cảm thấy, ngươi vẫn thích Tôn Khả Khả mà nói. Ta sẽ không cãi nhau với ngươi, cũng sẽ không làm gì ngươi, ta có thể yên lặng, mang theo con gái rời khỏi Kim Lăng, ta về lại nhà của ta ở Luân Đôn."
Trần Nặc nhíu mày, dùng sức lắc đầu, lại nắm chặt tay Lộc Tế Tế, thấp giọng nói: "Càng không phải như ngươi nghĩ!"
"Vậy là cái gì?"
Trong lòng Trần Nặc có chút rối loạn.
Vì cái gì sao?
Làm sao mà ta có thể trả lời được?
Chẳng lẽ ta lại nói: Bởi vì thời điểm ngươi năm tuổi đã gặp qua ta, xem ta như sư phụ? Sau đó, ngươi đã chết trong năm 1982, một kẻ địch lớn của ta, vì tính toán ta, cướp cơ thể của người khác, nhét linh hồn của ngươi vào, vì muốn hai mươi năm sau khi ta gặp ngươi, chúng ta trở thành một cặp vợ chồng, để cho ngươi trở thành sự ràng buộc đối với ta?
Hay là nói: Thật ra ngươi đã chết 20 năm trước, ngươi thật ra là một người chết sống lại?
Hay là nói: Nếu ngươi có lòng, ngươi nên tự sát, trả lại cơ thể cho Vân Âm hiện tại?
Hắn có thể nói ra sao?
Anh có thể nói điều đó không!?!
…
"Thật xin lỗi, ta không thể nói."
Vân Âm nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt, lắc đầu nói: "Chuyện này không thể nói với ngươi được, ngươi biết cũng không có ý nghĩa gì."
Sau đó, cô quay lại nhìn vào đống đổ nát cách đó không xa.
"Lúc còn nhỏ ta từng lên tàng thư lâu kia, khi đó phụ thân ta còn là chưởng môn, ta còn nhớ rõ, bài khẩu quyết đầu tiên ta học được, chính là khi hắn ở trong tang thư lâu, ngồi ở trước bàn, ta chạy tới quấy rầy, sau đó hắn ôm ta ngồi lên đầu gối, ta ngồi ở trên đầu gối hắn, nghe hắn đọc cho ta từng câu từng câu…"
Nói xong, trong ánh mắt Vân Âm mơ hồ lóe lên ánh sáng.
"… Thuật pháp đầu tiên ta học được, là khi ta ba tuổi, sử dụng thuật dẫn lửa để thắp một ngọn nến, khi đó ta còn quá nhỏ, lần đầu tiên ta học được, gần như thắp sáng cả tủ sách. Phụ thân chẳng những không mắng ta, ngược lại còn vui vẻ ôm ta, nâng ta lên rất cao, phụ thân nói ta là thiên tài, nói Vân gia có người kế thừa, về sau ta nhất định sẽ trở thành chưởng môn của Thanh Vân môn."
Người phụ nữ trung niên đi tới phía sau Vân Âm, thấp giọng nói: "Đứa trẻ của người bình thường, lúc ba tuổi ngay cả viết chữ tính toán cũng không biết, ngươi lại học được thuật pháp —— ngươi đúng là thiên tài."
"Hừ, ta bốn tuổi, những thuật pháp nhập môn đều học được hết, năm tuổi, ta cũng đã có thể nội thị! Phụ thân có nói, khi hắn mười một tuổi mới có thể nội thị, thiên phú của ta cao hơn hắn một tầng!
Khi đó a, ta chính là bảo bối của cả Thanh Vân môn, là viên ngọc quý trên tay chưởng môn, là nhân tài tương lai của Thanh Vân môn.
Mỗi khuôn mặt ta nhìn thấy, đều là một khuôn mặt tươi cười hiền lành, mỗi người nói chuyện với ta, tất cả đều cố gắng thể hiện sự quan tâm ân cần dịu dàng với ta! Hừ!"
Người phụ nữ trung niên không thể không hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó?" Vân Âm khẽ cười: "Sau đó, khi ta năm tuổi rưỡi, phụ thân qua đời."
Người phụ nữ trung niên sửng sốt, miệng giật giật, không nói gì nữa.
Vân Âm nhẹ nhàng nói: "Sau khi phụ thân chết, Thanh Vân môn liền đổi chưởng môn. Chưởng môn mới là tộc thúc của ta, thực lực sao? Hừ, nếu là lúc phụ thân ta còn sống, một tay liền có thể bóp chết hắn.
Lúc phụ thân còn là chưởng môn, hắn phi thường tôn trọng thuận theo phụ thân, đối với ta cũng trăm phương nghìn kế lấy lòng, ta nhớ rõ mỗi lần hắn xuống núi lên trấn rồi trở về, đều mang cho ta đồ ăn ngon, chính là vì dỗ dành ta vui vẻ.
Ta vẫn luôn nghĩ rằng hắn thật sự yêu thương ta.
Nhưng ngay sau khi phụ thân chết, hắn trở thành chưởng, sau ngày phụ thân hạ táng, ta liền bị cấm túc!"